Chap 1: Một ngày không như mọi ngày
Không khí của buổi sáng mùa xuân tươi mát bao trùm khắp nơi. Mùa xuân, mùa hoa anh đào nở rộ đem lại cho cư dân Nhật Bản một vài thú vui thi vị. Với một ít người, lại trở nên quá-sức-thú-vị.
Chúng ta bắt gặp hai cậu con trai đang rảo bước song song trên phố. Đồng phục và cặp sách cho thấy họ đang thực hiện nghĩa vụ mà bất kì học sinh nào cũng tự nguyện làm mỗi ngày cho dù ngày nào cũng eo xèo chửi rủa: đi học. Ngưởi đi bên trái mặc đồng phục của trường cấp 3 Kokuyo, dáng cao lớn với mái tóc tím búi gọn sau gáy mang hình thù không thể lầm lẫn được của một quả thơm. Cậu con trai bên phải nhỏ nhắn hơn với mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu sẫm. Cái áo khoác đen choàng hờ trên vai cậu không ngừng lất phất theo mỗi bước chân.
Từ mùa thu năm ngoái, người dân sống trên phố này mới bắt đầu thấy sự xuất hiện của hai cậu, và lần nào những ánh mắt tò mò dõi theo cũng bị đánh bạt đi không thương tiếc. Buổi sáng này, cũng như mọi lần, giữa hai cậu đang có một cuộc tranh luận hoàn-toàn-thân-thiện.
“Kufufufu… Kyouya-kun, tôi thấy chúng ta đã đi lòng vòng khá lâu rồi đấy. Cậu không định làm tôi trễ học đấy chứ? Hay là cậu đã đăng kí một khoá hướng dẫn du lịch và chọn tôi làm khách hàng đầu tiên?”
Hoàn toàn câm lặng. Quá quen với chuyện những câu nói của mình cứ rơi tõm vào khoảng không, mái tóc tím tiếp tục:
“Ngoài ra, Kokuyo và Namimori ngược hướng với nhau. Cậu không cần phải cố đưa tôi đi học vào mỗi sáng, trừ khi cậu nhớ tôi khủng khiếp và không chờ nổi mấy tiếng đồng hồ để gặp lại tôi.”
Thêm một tràng cười đúng phong cách Mukuro nữa và ánh mắt cậu nhóc tóc đen tối sầm lại từng chút một.
“Lèo nhèo quá, đầu quả dứa. Anh không phải đàn bà đấy chứ?”
“Muốn thử cho biết không, Kyouya-kun?”
“Đừng có buộc tôi phải cắn chết anh! Biến ngay đi!” cậu lừ mắt.
“Nhưng đây là trường của tôi mà, Kyouya-kun” không hề nao núng “thiệt tình, cậu nghĩ tôi có thể biến đi đâu được chứ?”
Mái tóc đen chậm chạp ngẩng lên. Bảng hiệu màu vàng trên bức tường đá xám xịt nổi bật dòng chữ “Kokuyo Highshool”. Bằng cách nào đó thì họ cũng đã đến đích. Lẩm bẩm một tràng từ đầy màu sắc, Hibari thu lại hết sát khí của cậu, một điều mà theo Mukuro là ‘cực kì khó’.
“Tốt thôi. Vậy tôi đi.”
Và cậu nhóc tóc đen bỏ đi, không thèm quẳng lại sau lưng đến nửa cái liếc mắt. Cậu trai tóc quả dứa nhìn theo và khẽ thở dài. Cậu không nhớ có bao giờ Hibari trở nên khó chịu thế này chưa, trong suốt gần mười năm họ quen nhau, từ lúc cả hai cậu còn là hai đứa nhóc tì thò lò mũi xanh. Chưa, nếu óc cậu không quá lầm lẫn. Thực ra hai cậu vẫn duy trì được mối quan hệ khá thân thiện, theo kiểu hai đứa con trai có thể thân thiện với nhau ấy mà.
Mọi chuyện chỉ trở nên tệ hại từ khi Mukuro tốt nghiệp và quyết định chuyển đến học ở Kokuyo thay vì Nami-high như dự định ban đầu, vì nguyên bộ sậu gồm Ken, Chikusa và câu lạc bộ ảo thuật của cậu đều chuyển hết ráo đến Kokuyo. Thử nhớ lại nào!
“-Và nếu tôi muốn học chung với bạn bè mình thì đâu có gì quá đáng? Đằng nào thì năm sau cũng sẽ tới cậu tốt nghiệp, cậu có thể chuyển đến Kokuyo và chúng ta lại học chung với nhau như trước giờ.
-Sao tôi phải chuyển đến cái trường thổ tả đó để học chung với anh? –là câu trả lời muôn thuở.”
Thực tế thì Hibari đã hậm hực cho đến tận bây giờ, tuy là cậu vẫn đến thăm căn hộ của Mukuro vào mỗi sáng (ừ, Mukuro có xoay xở thuê được một căn hộ nhỏ gần trường để tiện đi học. Bất lợi duy nhất là nó khá xa nhà cậu-hàng-xóm-từ-thuở-bé) sau đó cậu nhóc tóc đen đưa người học sinh Kokuyo đến tận cổng trường rồi mới quay ngược về Nami-middle để bắt đầu một ngày nữa đầy chán ngán. Cái chuyện đi vòng vèo vào buổi sáng này thật sự vô nghĩa với một số người, nhưng thằng ngu nào dám nói ra điều đó trước mặt Hibari đều đã bị cậu cắn chết sạch. Tiếp tục hồi tưởng chút nữa…
“-Không cần phải đưa tôi đến trường vào mỗi buổi sáng đâu Kyouya-kun. Mới bắt đầu năm học có 2 tuần mà cậu đã đi trễ nhiều hơn cả từ hồi 6 tuổi tới giờ. Sẽ thật sự kì quặc nếu Hội trưởng hội kỉ luật lại thường xuyên vi phạm kỉ luật, neh?
-Tôi làm gì tôi thích! -cộc lốc.
-Kufufufu… ý cậu nói là cậu thích tôi?
‘Muốn bị cắn chết không?’ được viết trên mặt cậu.”
Ai có thể ngăn Hibari làm điều cậu muốn? Kẻ sau cùng dám thử làm điều đó đã được gửi thẳng về âm thế. Mukuro chấm dứt hồi tưởng với một cái nhún vai ra điều bỏ cuộc. Mình lại chọc giận cậu nhóc nữa rồi… Cậu nhìn theo cho đến khi bóng dáng cậu bạn khuất hẳn cuối phố. Cậu sẽ xin lỗi sau vậy.
Không biết Mukuro sẽ còn đứng đấy đến bao giờ nếu tiếng chuông không thình lình reo lên nhắc cậu nhớ đến một thứ gọi là “lớp học”.
---------------
Quay lại với Hibari, người đang dằn từng bước thật mạnh trên đường, tưởng tượng gương mặt đầu-quả-dứa dưới mỗi bước chân. Lầm bầm với chính mình, chẳng phải vì quá dư hơi mà cậu muốn dẫn tên đầu dứa đi loanh quanh vào mỗi sáng.
Đến hẹn lại lên, mỗi năm tới mùa hoa anh đào nở là căn bệnh quái dị này lại hành hạ cậu. Cậu nhóc ngã quị ngay khi đến gần hoa anh đào, giống hệt kiểu Superman chạm trán những tinh thể Crystal mà cậu từng xem trên tivi cách đấy khá lâu. Tuy nhiên, chưa bao giờ cậu hé răng với ai về điều này. Căn bệnh Sakura-kura mắc dịch đã ám ảnh cậu lâu đến mức Hibari gần như đánh đồng nó với chính bản thân cậu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu lăn đùng ra bất tỉnh khi đang đi cùng Mukuro? Hibari chưa bao giờ tưởng tượng chuyện đó vì lẽ phô diễn hình ảnh tệ hại trước mặt Mukuro là điều cuối cùng cậu muốn trên cõi đời này. Xấu hổ và chán chường vì sự yếu ớt của bản thân, cậu nhóc tóc đen quên rằng cậu chỉ là nạn nhân và nếu Mukuro thực sự là bạn cậu thì cậu ta sẽ thông cảm và tìm cách giúp đỡ. Nhưng nói nào ngay, sự thương hại lại là một gánh nặng khác với Hibari.
Chúng ta có một cậu nhóc cực kì ương bướng và kiêu hãnh, mà sự kết hợp này chỉ tổ mang lại tai hoạ.
Trở lại với hiện thực, cậu ghét khi Mukuro cứ nói như thể cậu là một trong số lũ fangirl cứ tối ngày bám theo và nhỏ dãi ròng ròng sau lưng mái tóc tím. Công bằng mà nói, Hibari thừa nhận tên ảo thuật gia đó cũng khá thú vị theo cách riêng của cậu ta, và đặc biệt nữa, căn cứ vào chuyện Mukuro là người đầu tiên có thể chọc tức Hibari và vẫn sống nhăn để mà hối tiếc.
Sau một lúc bước đi không tự chủ, đám mây nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cậu không ghét Mukuro, đó là sự thật. Nhưng Hibari không giải thích nổi lí do cậu lại muốn đi cùng với cậu trai đầu quả dứa đến tận cổng trường, cũng như tại sao chuyện gặp Mukuro vào mỗi buổi sáng lại trở nên quan trọng đến thế. Chắc chắn là cậu không thích cậu ta, mà cái ý tưởng quái quỉ đó ở đâu ra vậy?
Dừng lại và nhìn quanh, Kyouya phát hiện một con hẻm nhỏ. Nhanh chóng phác thảo bản đồ thành phố trong óc, cậu nhận ra lối này sẽ giúp tiết kiệm khối thời gian để quay về trường. Mái tóc đen tự tin dấn bước.
Well, Hibari mà biết chuyện gì đang chờ đợi cậu thì thề là cậu sẽ không-bao-giờ ra khỏi nhà hôm nay.
--------------------
Chúng ta gặp lại Mukuro đang nằm thoải mái trên sân thượng đầy nắng, lười nhác thả hồn trôi theo các đám mây trắng sau khi đã xoay xở thoát được đám fangirl không ngừng chen huých xô đẩy nhau chỉ để bắn cho cậu một cái nhìn lấp lánh tình cảm. Đẹp trai, điểm số dẫn đầu trường và cực giỏi nghề ảo thuật khiến số lượng fan nữ của cậu tăng lên vùn vụt, mà nếu họ tụ tập lại thì chúng ta hoàn toàn tin chắc rằng đó là một cái chợ!
Mukuro chẳng thích thú gì cái sự nổi tiếng bất đắc dĩ đó, và nhớ da diết những buổi trưa yên tĩnh ở trường Nami, nơi mà Hội kỉ luật không ngừng rảo tới rảo lui trên các hành lang và Hibari dọn dẹp sạch sẽ những đám đông trên ba người. Một đám mây lớn lướt qua mặt trời cho cậu một chút bóng râm dễ chịu. Những đám mây làm Mukuro nhớ đến cậu nhóc, khi hai người nằm cạnh nhau trong im lặng trên sân thượng trường Nami. Không ai nói gì cả. Với họ, ngôn ngữ là không cần thiết. Cho đến khi chuông reo và Hibari tống cậu trở về lớp.
Thật thanh bình! Cậu con trai khẽ mỉm cười khi đôi mắt một xanh một đỏ nhìn lướt ra xa. Cậu đang ngồi trong lớp chịu đựng nốt hai tiết Số học chán ngắt trước khi được xổ lồng ra với hội ảo thuật của cậu. Cả lớp đang cắm cúi làm bài tập, chỉ còn tiếng bút nghiến rào rào trên giấy như những con mọt đang bình yên gặm sách.
Và đó là lúc tiếng chuông reo làm Mukuro nhảy dựng như vừa ngồi phải lửa. Chộp lấy cái di động ngu ngốc đang reo inh ỏi, cậu nói như quát vào ống nghe:
“Mukuro Rokudo.”
“Er…” đầu dây bên kia rụt rè lên tiếng “xin lỗi đã làm phiền… cậu có quen biết gì với Hibari Kyouya không?”
Một linh cảm chẳng lành đột ngột xuất hiện làm trái tim cậu văng đi đâu mất. Cậu học sinh tóc tím lào khào trả lời, bụng quặn lại như bị ai xoắn lấy:
“Đó là bạn tôi. Có chuyện gì với cậu ta à?”
“Cậu nhóc ngất xỉu trên phố. Chúng tôi tìm thấy ảnh trong ví và số điện thoại của cậu trong danh bạ. Cậu có thể đến đây ngay không?”
“Nói cho tôi địa chỉ!” gọn lỏn.
Mukuro ghi nhớ thật nhanh thông tin, mặc xác cả lớp đang nhìn cậu chòng chọc như quái vật hành tinh lạ. Đá cái ghế ra khỏi chỗ ngồi, cậu tiến nhanh ra cửa.
“Mukuro-kun, trò nghĩ là trò đi đâu vậy?” câu hỏi đương nhiên của vị thầy giáo.
“Em có chuyện!” lạnh nhạt.
“Chúng ta sắp có một bài kiểm tra, và trò sẽ gặp rắc rối to nếu bỏ lỡ nó!” nhắc nhở, nhắc nhở.
Hibari của cậu đang nằm dài ngoài phố thì ai còn quan tâm đến bài kiểm tra cơ chứ? Vị sensei đáng kính sắp sửa gặp tai hoạ.
Nhà ảo thuật của chúng ta quay lại, chữ “tam” xuất hiện trong con mắt phải đỏ rực. Path of beast: snakes summon! Và nguyên bầy rắn to bằng bắp tay thi nhau rớt vèo vèo từ trong không trung, đập trúng đầu trúng cổ giáo viên lẫn học sinh trong lớp. Mọi người thi nhau gào thét, một số chạy tán loạn, số khác lại nhảy bắn lên bàn dậm rầm rầm trong một điệu dancing kì dị.
Bỏ lại sau lưng quang cảnh hỗn loạn, Mukuro lướt nhanh qua hành lang đầy những cái đầu tò mò ló ra từ các lớp học. Mọi suy nghĩ trong đầu cậu đều được quét sạch chỉ chừa lại một điều duy nhất:
“Kyouya.”
------------------
Mukuro lướt như bay đến địa chỉ, mặc cho những cơn gió mang theo cánh hoa anh đào thổi tung mái tóc cậu. Chen muốn bẹp dí qua một đám đông tò mò, cậu len được vào giữa vòng tròn và nhận ra mình đang đứng trong một khu vườn khá đẹp. Những cây hoa anh đào trồng theo hàng thẳng tắp đua nhau khoe sắc, cánh hoa rơi làm nền đất như được phủ bởi một tấm thảm hồng rực rỡ. Nổi bật giữa thảm hoa là màu áo đen của một cậu nhóc. Những cánh hoa hình tim vương trên mái tóc đen mun, đôi mắt nhắm nghiền và gương mặt hơi nhợt nhạt. Hibari bình thản nằm giữa thảm hoa, trông như đang ngủ, gợi nhớ một cách sinh động đến quang cảnh thần tiên trong truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn, đoạn nàng công chúa đáng yêu sắp về địa phủ vì chết nghẹn.
Không một ai dám đến gần cậu nhóc đang nằm sóng soài, sợ rằng con quái vật sẽ thình lình bừng tỉnh và xơi tái họ hết ráo. Bọn thỏ đế! Mukuro rủa thầm trong lúc đến gần cậu nhóc tóc đen và nhẹ nhàng cúi xuống.
“Oi!”
Không có phản ứng.
“Dậy coi nào con-chim-nhỏ!”
Hibari vẫn tiếp tục nằm im như chết. Bình thường Mukuro mà gọi như thế thì cho dù đang ở nơi nào cậu cũng sẽ nhảy xổ ra và cắn chết tươi tên láo lếu, và điều này tống cậu con trai tóc tím đến tận cùng lo lắng. Ai cũng biết Hibari rất mạnh, và thứ gì có thể làm cậu nhóc ra nông nỗi này chắc chắn là một thứ rất khủng khiếp… quỉ khổng lồ từ địa ngục chẳng hạn. Cố gắng không tự nhấn chìm mình trong nỗi lo lắng, Mukuro nâng đầu cậu nhóc tóc đen lên bằng một tay và vỗ nhẹ vào má cậu ta bằng tay còn lại. Rất chậm chạp, đôi mắt đen hé mở, lờ đờ như mắt cá chết.
“Kufufu… cậu lại gây ra chuyện gì vậy?” với ánh mắt đầy nhẹ nhõm.
“…Cái địa ngục chết tiệt…” ngay cả lúc này, Hibari vẫn không quên nguyền rủa “tôi phải về nhà…”
Những lời đó không lớn hơn một tiếng thì thầm nên tất cả những gì Mukuro nghe được là “…chết tiệt… về nhà…”. Nụ cười xuất hiện trên môi cậu. Còn nguyền rủa được là cậu ấy đã khoẻ.
“Tôi sẽ đưa cậu về nhà tôi. Nó gần hơn.”
Đôi mắt đen như muốn bắn ra khỏi tròng.
“KHÔNG PHẢI nhà của anh!” gấp gáp.
“Đừng lo” nhẹ nhàng trấn an “chỉ năm phút thôi và cậu sẽ được an toàn.”
Sự phản đối bị gió thổi bạt đi khi Hibari lọt thỏm trong vòng tay Mukuro và họ biến mất như một ảo ảnh.
----------