Disclaimer: cần gì nhỉ. Những nhân vật không tự nhiên xuất hiện và cũng không tự nhiên mất đi (nghe giống Hóa quá =.='') và vì thế họ là của tôi
Author: Rita Namikaze
Rating: không rõ nữa, nhưng chắc là K+. Những người đủ lớn để có thể hiểu được cốt truyện đều có thể đọc.
Thể loại: deathfic.
Note: fic nằm ở phần đầu trong tập Winter's Collection của tác giả. Mọi nhân vật đều là hư cấu.
Fic hơi khó hiểu. Mong mọi người đón nhận.
Đông.
Từng ngón tay thon dài lướt trên phím dương cầm lạnh ngắt.
Nhà không người.
Gió gào thét qua khung cửa sổ, tạo nên những dư âm sắc lạnh như tiếng cái gì đó bị cắt đứt.
Hoà làm một với tiếng dương cầm...
Cơn bão âm thanh.
Tiếng lộp bộp vang lên đều đều trên mái hiên nhà.
Tiếng đàn giần giật, sắc. Và lạnh như những giọt mưa.
Mưa mùa đông lạnh lùng.
Tiếng đàn vô thức...
Lặng.
Bão tan. Trăng lên.
Vầng trăng khuyết kì dị. Con dao ánh sáng hình lưỡi liềm xé tọac tầng mây.
Không gian lại chìm trong tiếng đàn trầm réo rắt.
Tiếng đàn vẫn lạnh tanh, vô cảm.
Trăng tìm đường len lỏi vào khung cửa sổ đã cũ, rớt xuống phím đàn dương cầm trắng muốt.
Moonlight Sonata
Người nghệ sĩ ngồi đó và mải miết với từng bản nhạc.
Tiếng đàn dường như đã mất hết linh hồn.
Và anh dường như cũng đã không còn cảm giác.
Dù vậy, anh vẫn chơi đàn. Những bản đàn cô thích.
Chúng có nghĩa gì đâu...Khi cô đã không còn ở bên anh nữa. Mãi mãi không bao giờ trở lại.
Thoáng chốc, anh tưởng như đã thấy cô ngồi bên anh, vuốt ve suối tóc dài và hát.
Hát cho anh. Cho tiếng đàn của anh.
Một hợp âm hoàn hảo.
Trăng khuất. Cô ra đi.
Nhà không người. Anh rùng mình vì lạnh.
Lạnh vì chỉ có mình anh.
Lạnh vì cô đã chết.
Cô ám ảnh anh.
Anh vẫn đàn.
Bỗng phím đàn nứt toác.
Trước mặt người nghệ sĩ là một cây đàn đã vỡ tan thành trăm mảnh.
Đứng giữa những mảnh vỡ ấy...là cô.
Chỉ là một ảo ảnh...
Cô đi.
Cướp mất tiếng đàn ngày nào...Linh hồn của anh.
Tiếng đàn giờ vô cảm. Trái tim anh lạnh buốt.
Gió vẫn rít ngoài cửa sổ.
Chợt tiếng đàn ngắt quãng, rồi dừng lại bằng một hợp âm trầm.
Anh chết.
Đông, anh mất cô.
Đông, cô đón anh về với thiên đường.
Dương cầm mùa đông không còn cất tiếng.
Nhà trống không.
Đông vẫn lạnh...
P/s: mình biết cái kết hơi kì cục, nhưng xin hãy tha thứ cho cái sự hâm hâm của mình
Fic tiếp theo sẽ là Phong Nguyệt Khúc. Đón đọc và ủng hộ
Author: Rita Namikaze
Rating: không rõ nữa, nhưng chắc là K+. Những người đủ lớn để có thể hiểu được cốt truyện đều có thể đọc.
Thể loại: deathfic.
Note: fic nằm ở phần đầu trong tập Winter's Collection của tác giả. Mọi nhân vật đều là hư cấu.
Fic hơi khó hiểu. Mong mọi người đón nhận.
Dương cầm mùa đông
Đông.
Từng ngón tay thon dài lướt trên phím dương cầm lạnh ngắt.
Nhà không người.
Gió gào thét qua khung cửa sổ, tạo nên những dư âm sắc lạnh như tiếng cái gì đó bị cắt đứt.
Hoà làm một với tiếng dương cầm...
Cơn bão âm thanh.
Tempest Sonata
Mưa.Tiếng lộp bộp vang lên đều đều trên mái hiên nhà.
Tiếng đàn giần giật, sắc. Và lạnh như những giọt mưa.
Mưa mùa đông lạnh lùng.
Tiếng đàn vô thức...
Rain in December
Lặng.
Bão tan. Trăng lên.
Vầng trăng khuyết kì dị. Con dao ánh sáng hình lưỡi liềm xé tọac tầng mây.
Không gian lại chìm trong tiếng đàn trầm réo rắt.
Tiếng đàn vẫn lạnh tanh, vô cảm.
Trăng tìm đường len lỏi vào khung cửa sổ đã cũ, rớt xuống phím đàn dương cầm trắng muốt.
Moonlight Sonata
Người nghệ sĩ ngồi đó và mải miết với từng bản nhạc.
Tiếng đàn dường như đã mất hết linh hồn.
Và anh dường như cũng đã không còn cảm giác.
Dù vậy, anh vẫn chơi đàn. Những bản đàn cô thích.
Chúng có nghĩa gì đâu...Khi cô đã không còn ở bên anh nữa. Mãi mãi không bao giờ trở lại.
Forever
Một giọt trăng khẽ đọng trên khuôn mặt anh.Thoáng chốc, anh tưởng như đã thấy cô ngồi bên anh, vuốt ve suối tóc dài và hát.
Hát cho anh. Cho tiếng đàn của anh.
Một hợp âm hoàn hảo.
Perfection
Trăng khuất. Cô ra đi.
Nhà không người. Anh rùng mình vì lạnh.
Lạnh vì chỉ có mình anh.
Lạnh vì cô đã chết.
Cô ám ảnh anh.
Anh vẫn đàn.
Bỗng phím đàn nứt toác.
Trước mặt người nghệ sĩ là một cây đàn đã vỡ tan thành trăm mảnh.
Đứng giữa những mảnh vỡ ấy...là cô.
Illusion
Chỉ là một ảo ảnh...
Cô đi.
Cướp mất tiếng đàn ngày nào...Linh hồn của anh.
Tiếng đàn giờ vô cảm. Trái tim anh lạnh buốt.
Gió vẫn rít ngoài cửa sổ.
Chợt tiếng đàn ngắt quãng, rồi dừng lại bằng một hợp âm trầm.
Anh chết.
...
Đông, anh mất cô.
Đông, cô đón anh về với thiên đường.
Dương cầm mùa đông không còn cất tiếng.
Nhà trống không.
Đông vẫn lạnh...
- End -
P/s: mình biết cái kết hơi kì cục, nhưng xin hãy tha thứ cho cái sự hâm hâm của mình
Fic tiếp theo sẽ là Phong Nguyệt Khúc. Đón đọc và ủng hộ
Được sửa bởi Rita Namikaze ngày Tue Dec 29, 2009 3:30 pm; sửa lần 1.