Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

2 posters

    [fiction] " Ấy "

    Kodorisu
    Kodorisu
    Con người


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 47
    TFL : 57
    Join date : 11/02/2010
    Age : 27
    Đến từ : Life

    [fiction] " Ấy " Empty [fiction] " Ấy "

    Bài gửi by Kodorisu Tue Feb 23, 2010 6:47 pm

    Title: " Ấy "
    Author: Kodorisu
    Genre: Pure, sad, action, ?????...
    Rating: Kông dành cho những ai yếu tim. Fic hơi đáng sợ.
    Summary:

    Xích đu bay, bay trong gió ngàn
    Bập bênh lên, xuống cho mảnh tuổi thơ vỡ vụn...
    Một hình bóng còn sót
    Một mối tình còn vương.....
    Một dấu hỏi không lời đáp trả.
    Hãy đọc và tự tìm cho mình một nội dung chính nhé mọi người.



    " Ấy "

    0o~~ **************** ~~o0

    Chap 1


    Bay bay những hạt hoa sữa mỏng manh trắng trong, bay cùng gió.

    Bay bay những chiếc xích đu từng nhịp, lên cao thật cao, vươn tới bầu trời mơ ước.

    Bay bay trong tâm trí những mảnh vụn vãi của quá khứ, một tuổi thơ đã trở về với cát bụi. Những hình ảnh, những âm thanh_ một giọng nói quen thuộc... của ai đó.

    " Tại sao ấy khóc? "_ tiếng một cậu bé ngọng líu ngọng lô nhưng đượm vẻ quan tâm chân thật, một cái quẹt mũi khiến mình tin tưởng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    " Mình sẽ giúp ấy, đứa nào bắt nạt bạn? Mình sẽ cho nó một trận. "_ nụ cười quả quyết mạnh mẽ, vẻ không sợ trời không sợ đất, bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt mình, và giữ yên hồi lâu.

    Cậu ấy đang chờ. Nhưng chờ gì? Chẳng lẽ...

    " Nắm tay mình đi, mình sẽ kéo ấy lên. "

    Cậu bé có khuôn mặt nghịch ngợm chi chít những băng trắng, những vết xước còn vương máu đông, khuôn mặt hiền lành và ngây thơ, đôi mắt của một thiên sứ... giữa cô nhi viện lạnh lẽo, trống rỗng, giữa hàng ngàn gương mặt vui vẻ vô tình không thể sẻ chia cho mình dù chỉ một chút ấm áp... Bàn tay nâu, chai sạn bởi làm việc quá nhiều, khi mới 6 tuổi mà thôi, tự dưng một cái nhói ở nơi những tiếng " Thịch...thịch " phập phồng trong lồng ngực, chỗ mà người ta gọi là trái tim đó. Không phải là nỗi đau thường ngày làm mình quằn quại với những viên thuốc và bàn mổ, không phải nỗi đau ấy... Lần này khác, lần đầu tiên... Người ta gọi nó là gì nhỉ? Hình như là cảm giác. Ừ, đúng rồi! " Hì hì "_ mình cười lúc vui phải không nhỉ? Vậy là lại một lần nữa, mình vui vì cậu bé ấy...

    Xích đu lại đưa lên, cảm giác lơ lửng giữa không trung, mềm mượt mái tóc rối lùa trong gió, bay về phía trước, bay tới tương lai, bay vào hư vô.


    " Nhắm chặt mắt và đừng sợ. Mình sẽ đỡ nếu ấy ngã. Hứa đó! "

    Mình thích ngồi xích đu, thích tìm lại những mẩu tuổi thơ về người ấy_ những báu vật vô giá không ai có thể chạm vào và cướp đi khỏi tâm trí mình, thích hít căng, thật căng thứ khí vô hình mà mình đang đắm chìm trong đó, bởi vì mình biết một điều: Ở một nơi nào đó trên thế gian này, cậu ấy cũng đang hít nó vào... Rất gần, rất gần cậu ấy. Rất gần tuổi thơ. Một hạt hoa sữa đang bay theo gió, bay về một phương trời nào đấy thuộc về nó, chỉ riêng nó mà thôi. Ở đó, hạt giống sẽ lớn lên từ dòng tinh chất, từ vòng tay chở che bảo vệ của mẹ đất, sẽ sống một cuộc đời giản đơn thấm tiếng cười mộc mạc mình vẫn thường mong nhớ. Những hạt hoa sữa bông tròn mảnh dẻ nhẹ nhàng rời khỏi tay mình, tiếp tục chuyến hành trình gian lao của gió ngàn bất tận.

    " Hạnh phúc nhé! " _mình trông theo " những linh hồn " sẽ mãi phó thác số phận mình cho gió, lên cao tít tắp, là là mặt cỏ đã đôi chút héo úa cuối thu, dập dềnh đưa đẩy, lang thang vô định.

    " Mang nỗi nhớ của tôi tới người đó nhé! Mang tương lai tôi thoát khỏi đây, tự do phiêu bạt! Mang bình yên về! "

    Giọng cô Hồng rõ ràng và đanh thép cắt ngang dòng suy nghĩ _ Đến giờ uống thuốc rồi! Ngoài này trời bắt đầu có gió mạnh, cháu vào trong phòng bệnh của mình đi. Chút nữa bố mẹ cháu sẽ tới.

    Không! Đừng mà! Cháu xin cô! Những lời van xin không thành tiếng. Níu kéo, tay mình nắm chặt sợi dây thừng của xích đu, mình không muốn rời khỏi đây, mình không muốn trở về nơi ấy, đơn độc và giam lỏng bởi chính những bức tường bố mẹ nuôi gửi yêu thương trong từng viên gạch. Mình không muốn. Mình sợ nơi đó. Làm ơn đi cô! Mắt mình cay cay, mờ đi bởi nước.
    Nước mắt. Mũi sụt sịt. Mình đang khóc đấy ư?

    " Đừng khóc! Cháu lớn lên ở đấy mà, đó là nhà cháu. Chẳng phải cháu thuộc về nơi ấy sao? Về nhà thôi! "


    " Nhà "... Cô nhi viện, nơi có cậu ấy mới là nhà cháu. Nhưng lặng lẽ, một cái gì đó đứt trong lòng mình. Ừ nhỉ! Mình quên mất! Mình không thể ở lại nơi này, khu vườn xanh mát, nơi có chiếc xích đu mang một phần kỉ niệm ấu thơ, nơi luôn có gió sáng trong như mảnh thủy tinh soi đường cho hình ảnh cậu ấy ùa về sâu đậm trong trí nhớ mình. Mình không thuộc về nơi này. Phải! Mình không thuộc về đây!

    Thẫn thờ chốc lát, lưỡng lự nới lỏng tay nắm dây. Cô Hồng nắm tay mình, kéo mình rời khỏi chiếc ghế gỗ của xích đu. Mình không chống cự. Vô nghĩa. Chống cự để làm gì chứ? Chống cự để được gì đây? Ôm chiếc xích đu sao? Mình liếc nhìn chiếc xích đu lần cuối, mình sẽ khắc sâu hình ảnh này vào tim, mình sẽ vẽ nó cùng một chút kỉ niệm về cậu. Một lần cuối...

    Khuất dần sau những rặng cây. Khuất dần sau những bệnh nhận đi dạo. Nhỏ dần...
    Tan biến.
    Khung cảnh quen thuộc của " ngôi nhà " mình hiện ra trước mắt.
    Hành lang đầy những con người ốm yếu, đầy những căn bệnh và vết thương ẩn trốn đằng sau những gương mặt đang trải qua những cảm xúc của một con người bình thường. Buồn bã. Đau đớn. Mệt mỏi. Buông xuôi. Tuyệt vọng.

    Những màu áo sọc xanh và trắng. Những dải băng trắng toát đáng sợ mình đã thấy suốt chín năm qua. Những màu sắc thanh thoát dịu êm mong xoa bớt những tổn thương trên thể xác hàng nghìn con người trong cái bệnh viện này. Nhưng không bao giờ chúng có thể làm được.

    Liệu tâm hồn họ có bị đau như cơ thể không nhỉ? Có đau như khi mình lo cho cậu ấy? Có bị thương và cần bác sĩ chữa cho không? Mẹ nuôi nói với bố nuôi rằng nếu mình ra đi thì sẽ để lại một vết thương không thể lành trong trái tim họ, kí ức họ, tâm trí họ. Đó là lỗi của cuộc đời.

    Mình không hiểu. Cuộc đời thì làm gì đâm được ai đâu nhỉ? Đời là một quãng thời gian dài, mà đôi khi là rất ngắn nếu biết trân trọng, biết cách sống. Nó bắt đầu từ khi mình cất tiếng khóc đầu tiên, và kết thúc khi tim không còn đập, không còn cảm nhận được bất kì thứ gì nữa, khi mình không còn thở. Bác Minh bảo đó là cái chết, đến nhanh chỉ cần tử thần muốn và đưa thể xác của mình, tâm hồn của mình trở về với chúa trời, hòa vào thiên nhiên, " rải theo gió mưa đất trời nơi núi sông, ngắm nhìn hồng trần trọn cõi trăm năm ". Đời không thể sờ vào, nó là những năm tháng được lấp kín bằng những hành động và quyết định mà con người đã lựa chọn làm, tất nhiên là với bản thân con người thì đời tính bằng cả cảm xúc, suy nghĩ,... Như thế này:

    Hành động + tình cảm = đời riêng của một con người ( trong khoảng thời gian tồn tại )
    => Cuộc đời = số người trên thế giới . đời một người

    Nhưng không đơn giản thế, cuộc đời còn là những chữ " đời " đan xen không quy luật, giống như khi mình khuấy cho đường tan vào nước, đường quay loạn lên.

    Vậy thì cái gì là thìa?

    Những câu hỏi... Mình lại trở về với con số 0. Phẳng lặng. Không cảm xúc nào làm gợn lên nổi một lọn sóng trong tim.
    Bước chân vô định, chợt vu vơ vương vào tai những câu nói của hai cô bác sĩ đang dừng lại cạnh mình, giờ nghỉ giải lao, cũng sắp tan ca rồi.

    - Con gái nuôi của viện trưởng sống trên tầng 5. Không ai được phép lên đó trừ y tá riêng của cô bé.

    - Cô bé bị bệnh tim, sắp..._ một thoáng im lặng_ phải không?

    - Ừ! Viện trưởng đã mời cả những bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng nhưng không ích gì. Năm 7 tuổi, khi gia đình viện trưởng đón cô nhóc về. Cô nhỏ không chịu, chạy khỏi ô tô về cô nhi viện, bị xe đâm giữa đường. Vụ tai nạn làm cô bé mất đi gần hết trí nhớ, bị ảnh hưởng gì đó ở não nên một số cảm xúc cô bé không có, những suy nghĩ về cái xấu cô bé không ý thức được, nhưng những hiểu biết và lí lẽ thì sâu sắc, thông minh.

    - Tội nghiệp Hinh! Đôi mắt vô hồn, chị chưa bao giờ thấy nó cười hay khóc.

    - Đúng là một trường hợp bệnh kì lạ.


    Cô Hồng bỗng chen ngang, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đã từ phòng làm việc của cha ra tự lúc nào_ Các cô rảnh lắm sao mà lấy chuyện gia đình viện trưởng ra bàn tán. Đi làm việc đi!

    Mình không cảm thấy ngạc nhiên hay giật mình như họ, tại vì vụ tai nạn ấy. Lững thững bước tiếp về phòng, mình không muốn xen vào, cũng chẳng cần nán lại nghe họ nói nữa. Văng vẳng tiếng cô Hồng đang la họ về việc vừa nãy. Cô hồng mà!

    " Cảm ơn cô "

    Tiếng cô xa dần, xa dần... rồi biến mất. Phía chân trời là dáng hoàng hôn đang phủ từng chút, từng chút mây lên những tia nắng hồng le lói nạm đỏ rực vầng mặt trời uy nghiêm. Mọi thứ tối dần, cái lạnh chiếm lấy tất cả. Một cuộc sống mới sẽ bắt đầu ngay khi tia nắng cuối cùng vừa tắt. Cuộc sống của bí ẩn, tội ác, trốn tránh và truy đuổi. Thế giới bóng tối.

    Mặt trời đem tia nắng cuối cùng rời khỏi, mặt trời không còn. Cả bệnh viện ngập trong màu đen. Có và không.










    Được sửa bởi Kodorisu ngày Thu Feb 25, 2010 7:01 pm; sửa lần 6.
    Dark Shine
    Dark Shine
    Con người


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 60
    TFL : 113
    Join date : 07/11/2009
    Age : 28

    [fiction] " Ấy " Empty Re: [fiction] " Ấy "

    Bài gửi by Dark Shine Tue Feb 23, 2010 7:09 pm

    1. Hình thức: Trình bày tốt, thoáng và dễ đọc. Điểm này cần phát huy. Nhưng, một điều nhỏ thôi, nên chọn màu chữ khác cho phần prologue, màu này hơi chói trên nền trắng, sẽ làm một số người bị cận, hay đã ngồi lâu bên máy tính bị mỏi mắt. Dù là một chi tiết rất nhỏ nhưng cũng nên chú trọng phải không?

    2. Nội dung: Fic dùng từ vẫn tốt như fic " Kết thúc", rất thích cách dùng từ này và mong muốn học tập được nó, một phần nhỏ thôi cũng được....

    Nhưng nội dung thì không được xuất săc bằng fic kia, mình nghĩ có lẽ một author sẽ rất ghét bị so sánh, nhất là với tác phẩm của mình, nhưng mình nghĩ đó là một dẫn chứng cần thiết để nêu bật lên những cái "được" và "không được" của fic. Nói thật, khi đọc fic, mọi khi mình chỉ đọc lướt, nhưng lần này đọc lướt mình thật sự thấy khó hiểu. Và đọc kỹ lại, cũng phải 2-3 lượt mới thông. Diễn biến quá nhanh, mâu thuẫn với từ ngữ nhẹ nhàng vốn thiên về những câu chuyện chậm và nhẹ. Mình không thích lắm cái cách chen từ "you" vào trong câu nói của người con trai, mặc dù nó đang rất thịnh hành và tồn tại trong rất nhiều fic mình đọc. Aida, nhưng bỏ đi cũng k đc phải không, tên fic là "You" mà. Dù sao cũng chỉ là sự cổ hủ cá nhân của riêng mình.

    Đang cố gắng không com cái kiểu bới lông tìm vết nữa, nhưng viết cảm nhận kiểu này cũng hơi lan man quá nhỉ. Không biết nên làm thế nào cho đúng nữa.

    Thôi, ngày lành. Mong fic tiếp.
    Kodorisu
    Kodorisu
    Con người


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 47
    TFL : 57
    Join date : 11/02/2010
    Age : 27
    Đến từ : Life

    [fiction] " Ấy " Empty Re: [fiction] " Ấy "

    Bài gửi by Kodorisu Tue Feb 23, 2010 7:20 pm

    Dark không hiểu cũng đúng! Kodo có những cảm xúc khác nhau khi viết fic này, một chút buồn, một chút cô đơn, một chút, biết nói sao nhỉ, một chút hứng thú với bí ẩn ( thì trời đang tối mà )... nên lẽ ra lúc đầu nó chỉ là một fic nhẹ thiên về cảm xúc thì giờ sẽ còn dài dài những thay đổi [fiction] " Ấy " 995937

    Tên fic định đặt là " Ấy " nhưng sợ trùng tên với bài hát của Minh Thư ( chả hiểu sao sợ luôn ). Mình cũng ko thích cái " You " lắm! Để Kodo đổi nghen!
    P/s: Kodo thích cái bới lông tìm vết cuả Dark khi com fic cho Kodo ^.^
    Kodorisu
    Kodorisu
    Con người


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 47
    TFL : 57
    Join date : 11/02/2010
    Age : 27
    Đến từ : Life

    [fiction] " Ấy " Empty Re: [fiction] " Ấy "

    Bài gửi by Kodorisu Thu Feb 25, 2010 4:52 pm

    Chap 2

    Suy nghĩ trước khi đọc chap này nghen.


    Cả dãy hành lang vốn đã rộng thênh thang, nay như dài thêm và đơn côi trong im lặng, trong những đợt gió lạnh ào về nơi ngưỡng cửa.

    Những bức tường ngăn cách.

    Những căn phòng gói gọn cuộc sống của Hinh: thư viện học tập, phòng ngủ, một phòng Hinh dành ra để thí nghiệm hay thực tập những lúc rảnh, và căn phòng đặc biệt, nơi Hinh thích nhất. Sàn lát bằng gỗ anh đào nâu nhạt, sáng với những đường vân mềm mại, uyển chuyển còn phảng phất hương hoa hồng, những chiếc gương lớn, một cây đàn piano đen sang trọng cổ, những cánh cửa sổ đưa Hinh gần hơn với cuộc sống mình hằng khao khát, những cánh cửa chắp cho giấc mơ tuổi mười lăm, tuổi mười sáu... những giấc mơ cuối cùng và mãi mãi chỉ có một. Căn phòng mang hơi hướng ballet. Nhưng tất cả nhạt nhòa, hòa với nhau trong màu đen. Bóng.

    Cái sắc đen nhấn chìm không gian mênh mông bằng nỗi buồn sâu lắng.

    Không đau.

    Không lệ.

    Không một lời nói.

    Nỗi buồn trôi vào tim, lại một tối nữa chôn chặt những tâm sự thầm kín không ai chia xớt. Dễ dàng, không hề khó khăn. Giấu, tổn thương.

    Đó đã là thói quen lớn lên cùng Hinh. Hồi nhỏ đã từng quên, nhưng năm tháng một lần nữa đưa thói quen sống ấy trở về thật gần gũi, thật tự nhiên.

    Hinh ngồi trầm tư hàng giờ, yên lặng bên khung cửa sổ rộng, lắng nghe từng hồi chuông gió reo, chuông gió rít. Âm thanh lanh canh của kim loại ngân lên lạnh lẽo.

    Bên ngoài, mảnh trăng nhỏ yếu ớt thả những dải ánh sáng tinh khôi, thanh thoát vào căn phòng trống, những con đường êm dịu cho các thiên thần bé xíu trong hàng trăm câu truyện cổ tích mà đứa trẻ nào cũng đã có thời tin tưởng, dõi xuống nhân gian. Bầu trời không ranh giới của tự do, một vài đám mây mỏng. Đâu đây một cánh chim muộn màng vội vã bay về tổ.

    Mọi thứ yên bình sống theo con đường tạo hóa đã sắp xếp và ban tặng. Không chút kháng cự. Không chút phản đối. Không đủ sức. Ừ!

    Khuya hơn với suy nghĩ. Thời gian như những hạt cát của đồng hồ, từng hạt, từng hạt... mà sao đi quá vội vàng? Song Hinh không quan tâm. Đôi mắt nâu còn mải ngóng trông ai đó xuất hiện dưới kia, từ cổng bệnh viện đang đóng chặt dưới lớp khóa sắt, dưới sự canh giữ của các bác bảo vệ. Đợi trong vô vọng.

    *** Và ở nơi nào đó ***

    - Muốn đánh nhau phải không?_ chàng trai đứng giữa bọn lên tiếng, mạnh mẽ, đầy vẻ giang hồ. Khuôn mặt không để lộ một chút cảm xúc.

    - Mày đúng rồi đó! Cho tụi tao coi bọn mày khét tiếng như thế nào đi?_ tên đứng giữa đáp trả một cách thách thức, và coi thường.

    Chiếc áo giáp run từ sâu thẳm bên trong. Không thể thoát ra. Vẫn như những lần trước.

    Tiếng dao, mã tấu, côn,.. lẫn lộn xen giữa âm thanh gãy vụn của bàn ghế, phá tan không gian tĩnh lặng bao trùm lên con đường.

    Loảng xoảng.

    Những tiếng hét. Ngã xuống.

    Xung quanh hỗn loạn. Tiếng siết chặt kìm lòng cố hữu của Nhiên. Một chút xót thương len lỏi vào con tim.

    " Hôm nay mình sao vậy? Tại sao lại có cảm giác do dự và chán nản? Mình đã quen rồi chứ! Tại sao.. "

    Bỗng.

    Đau. Cái gì đó vừa đâm qua lưng, nhanh và gọn. Ươn ướt, à không, ướt lắm!

    Quay đầu lại nhìn. Hiện thực. Đây chính là thực tại của cuộc đời này.

    Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Cuộc sống không có chỗ cho những con người yếu đuối. Phải gạt bỏ trái tim. Không chớp mắt, một nhát đáp trả. Đôi môi tê tái vấy máu đỏ tươi, không một chút sợ hãi. Những cảm giác vừa xuất hiện tan vào không khí nguy hiểm lúc ấy. Anh lại quen với những cuộc ẩu đả, đôi tay đã nhuốm biết bao sinh mạng và hận thù.

    - Anh sao vậy? Muốn chết à? Vừa rồi sao lại đứng ở đó?

    - Im đi! Không! Hôm nay hơi mệt. Nửa tiếng. Để đó anh sẽ giải quyết đám này_ nhăn mặt vì vết dao vừa nãy, anh lên tiếng. Anh đã chịu những vết thương còn đau hơn thế rất nhiều. Phải chăng bởi lẽ đó mà Nhiên đã không gục xuống? Chỉ một câu nói nhưng không ai dám cãi lời anh, từng chữ sắc bén quả quyết của một thủ lĩnh.

    Mọi người tản ra.

    Đấy mới chính là Nhiên, đàn anh một vùng, giang hồ chính gốc. Được dạy bằng máu, lớn lên bằng dối trá, sống bằng niềm đau.

    30 phút

    Hoang tàn. Ngổng ngang người. Chỉ còn một mình Nhiên giữa những cơ thể còn thoi thóp. Vài đứa lê lết chạy về phía cửa. Hùng toan đuổi theo.

    - Để chúng đi!_ Nhiên ra lệnh

    Loáng thoáng thấy lũ đàn em, bạn bè đứng ngoài nói cười. Thắng rồi mà! Nhiên loạng choạng may mà Hùng kịp thời chạy lại đỡ.

    " Mệt mỏi. Thế là đủ cho hôm nay rồi. " _mắt anh khép dần.

    20 đứa con trai xúm vào.

    - Vết thương sâu quá! Để anh ấy vào viện đi. Tao sẽ lo vụ bác sĩ dùm. Chứ không nguy hiểm lắm! Dù sao tụi mày qua đây giúp tao mà_ Hùng la lên.

    - Đưa nó về nhà trước đi!_ một người bình tĩnh lên tiếng_ Ở đây tao sẽ lo. Mày có chắc được vụ bác sĩ không? Mày phải hiểu sẽ có rắc rỗi như thế nào nếu...

    - Được mà! Vậy nhé! Mày nhớ gọi cho anh Minh, nhắn rằng anh Nhiên có chuyện rồi!

    Những ánh mắt pha chút ngờ vực . Bệnh viện chắc chắn sẽ thắc mắc lí do gây nên vết thương này. Rồi sẽ lớn chuyện, công an mà can thiệp thì ... Nhưng không làm thế thì không xong. Tính mạng của NHiên quan trọng hơn. Đành phó thác cho Hùng vậy. Một nửa số ấy đưa Nhien về nhà. Số người còn lại ở lại giúp Thanh thu dọn vũ khí, và hiện trường.

    15 phút sau.

    Tiếng inh ỏi của xe cứu thương.












    Sponsored content


    [fiction] " Ấy " Empty Re: [fiction] " Ấy "

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Mon Nov 25, 2024 2:18 am