Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

    [My fic] D.O.D

    Assassin
    Assassin
    Magician


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 415
    TFL : 4498
    Pet : Nhóc Kẹo dẻo
    Join date : 21/01/2010
    Age : 28
    Đến từ : Hell

    [My fic] D.O.D Empty [My fic] D.O.D

    Bài gửi by Assassin Sun Nov 14, 2010 8:47 pm

    Name: D.O.D – Dream of D****
    Author: Kevelin/ Assassin/ Tử_thần_thực_tử
    Genre: Sad, Light Horror
    Status: one shot
    Rating: 13+
    Author’s Note: viết trong lúc ngẫu hứng
    ----------------------------------

    Mười giờ đêm.

    Hoảng loạn.

    Lần đầu tiên trong đời nó không muốn ngủ.

    Những hình ảnh rõ nét của cơn ác mộng năm xưa tràn về.

    Không!

    Nó không muốn điều đó lặp lại!

    Cả căn phòng chìm trong mảng màu vốn dĩ của nó.

    Đêm tối mịt mùng.

    Yên lặng.

    Đáng sợ.
    .
    .
    .
    Mười giờ hai mươi phút.

    Nó trăn trở lật mình.

    Mồ hôi đầm đìa.

    Nó chực hét lên nhưng có một lực cản vô hình nào đó ngăn nó lại.

    Thở mạnh.

    Nước mắt túa ra trong vô thức.

    Màu đen bao phủ lên khắp cảnh vật.

    Căn phòng đột ngột trở về với tĩnh lặng.
    .
    .
    .
    Mười giờ ba mươi bảy phút.

    Tia chớp bừng sáng trong nháy mắt.

    Một tiếng nổ lớn.

    Nó ngồi bật dậy.

    Mắt mở to.

    Vô hồn.

    Nó tự hỏi mình đang ở đâu.

    Vẫn trong giấc mơ mộng mị mang gam màu xám xịt...

    Hay là thực tại đầy bi thương?

    Con búp bê trên kệ tủ nhìn nó.

    Cười...
    .
    .
    .
    Mười một giờ không một phút.

    Những bóng người mập mờ chạy theo vòng tròn,

    Mặc áo choàng dài,

    Trùm mũ.

    Tiếng hát bài thánh ca,

    The thé.

    Con bé ngồi ở chính giữa.

    Đôi mắt trợn tròn,

    Ngoạc miệng cười.

    Con búp bê vải lủng lẳng trên vai nó,

    Lệ rơi ướt đẫm...
    .
    .
    .
    Không giờ sáng.

    Chiếc cúc áo giả làm mắt bung ra,

    Rơi xuống.

    Tiếng va chạm,

    Cộc lốc.

    Con bé giật nốt bên mắt còn lại,

    Tựa như hàng ngàn mũi tên đâm thẳng vào mắt nó.

    Đau buốt.

    Thứ chất lỏng sền sệt chảy qua khóe mắt.

    Môi nó vẫn ngoạc ra đến tận mang tai.

    Tiếng thánh ca như những nốt dạo đầu cho bản giao hưởng của...
    .
    .
    .
    Không giờ mười ba phút sáng.

    Người đàn ông hất nhẹ chiếc mũ ra sau.

    Không giữ được bình tĩnh,

    Con nhỏ bật ra tiếng cười chua chát

    Chỉ có dòng máu đỏ,

    Chảy thay nước mắt của một kẻ đáng thương.

    Người đàn ông bước khỏi vòng tròn,

    Tiến đến.

    Con búp bê bị giật mạnh khỏi tay nó.

    Con nhỏ thọc sâu hai ngón tay vào miệng con búp bê,

    Kéo ngược lại.

    Chỉ bục.

    Lớp bông trắng xóa tràn ra ngoài.

    Người đàn ông rít lên đầy giận dữ.
    .
    .
    .
    Không giờ bốn tám phút sáng.

    Co quắp.

    Quằn quại.

    Chiếc chăn rơi tuột xuống đất.

    Cái lạnh chạy dọc sống lưng.

    Khó chịu.

    Buồn nôn.

    Nó không nhận ra,

    Chính nó đang thọc hai ngón tay vào miệng mình.

    Con búp bê trên giường nó,

    Đầu nghẹo về một bên,

    Mắt nhắm nghiền,

    Cười...
    .
    .
    .

    Một giờ sáng.

    Kí ức.

    Tiếng chuông điện thoại.

    Tiếng nấc.

    Sự kìm nén.

    Tai ù đi.

    Một màn sương mờ phủ trước tầm mắt.

    Không một từ ngữ nào tả được tâm trạng đấy.

    Đầu óc trống rỗng.

    Trời đất quay cuồng.

    Mọi thứ như sụp xuống.

    Hoài nghi, thất vọng, hối tiếc.

    Tất cả đã tan biến.

    Trở về với cát bụi.
    .
    .
    .
    Một giờ mười chín phút sáng.

    Con búp bê vải bị ném xuống,

    Tàn nhẫn.

    Con nhỏ lao đến,

    Vồ vập.

    Chiếc kéo đâm mạnh vào giữa ngực con búp bê.

    Máu bắn ra,

    Từ lồng ngực nó.

    Tiếng cười điên dại.

    Cánh tay lìa khỏi thân xác,

    Lăn dài trên mặt đất.

    Người phụ nữ bước đến đặt tay lên vai nó.

    Đôi bàn tay xương xẩu.

    Lớp da đồi mồi vàng ủng,

    Nhăn nheo.

    Móng tay sắc nhọn cắm phập vào da thịt nó.

    Quay lại.

    Đôi mắt trắng dã.

    Chiếc lưỡi đỏ ỏn,

    Lủng lẳng.

    Nụ cười,

    Ngô nghê.
    .
    .
    .
    Một giờ năm sáu phút sáng.

    Nó lồm cồm bò dậy.

    Mắt nhắm chặt.

    Miệng lầm bầm tức giận.

    Tay quờ quạng tìm tấm chăn lạnh ngắt.

    Nó cảm nhận được sự hiện hữu của một vật.

    Đôi tay lần mò.

    Cái gì đó bóng nhẫy.

    Ấn nhẹ vào trong,

    Không cảm giác.

    Tức giận, nó quăng vật đó.

    Con búp bê,

    Nằm lăn lóc trên sàn.

    Mắt nhắm.

    Mắt mở.

    Con ngươi bật hẳn ra ngoài.

    Miệng nó mếu xệch.
    .
    .
    .
    Hai giờ không bốn phút sáng.

    Cánh cửa sập lại.

    Nó túm chặt lấy ga giường,

    Khó thở.

    Cả căn phòng đột ngột rung chuyển.

    Chiếc kéo cắt chỉ rơi khỏi mặt bàn.

    Bất ngờ,

    Rạch một đường trên chiếc váy con búp bê.

    Nó trở mình khó chịu.

    Hơi thở ngắt quãng,

    Khó nhọc.

    Tiếng hai chiếc lưỡi kéo cọ sát vào nhau,

    Rõ mồn một.

    Những mảnh vụn vương vãi trên sàn nhà.

    Ai đó cười thỏa mãn.
    .
    .
    .
    Hai giờ ba mươi phút sáng.

    Con bé choàng tay ôm lấy cổ người đàn bà,

    Hôn tới tấp vào khuôn mặt bị che khuất dưới vành mũ.

    Ghê tởm.

    Người đàn ông quay đi,

    Biến mất sau đám người hát thánh ca đứng chụm lại với nhau.

    Con bé buông tay.

    Một vòng tròn mới lại xuất hiện.

    Nó cất tiếng đầu tiên.

    Cao.

    Khó nghe.

    Người đàn bà hát theo.

    Một...

    Hai...

    Ba...

    Mọi người đều hát theo.

    Bài thánh ca lại vang lên.

    Nhảy múa.

    Họ say sưa trong điệu nhạc.

    Con búp bê bị bỏ quên.

    Bông rải rác khắp mọi nơi.

    Gió cuốn theo những miếng vải cuối cùng còn sót lại.

    Biến mất hoàn toàn.

    Duy nhất cái đầu còn nguyên vẹn.

    Khuôn mặt tang thương,

    Ngân nga những nốt cuối cùng,

    Bản giao hưởng mang tên “HẠNH PHÚC”.
    .
    .
    .
    Ba giờ sáng.

    Nó tỉnh giấc.

    Sung sướng.

    Giấc mơ đã kết thúc có hậu.

    Khẽ thở dài.

    Giật mình.

    Con búp bê trên kệ tủ nằm ở dưới đất,

    Môi nở nụ cười.

    Chiếc váy bị cắt nát.

    Một con mắt bằng nhựa trong xoay tròn.

    Chiếc kéo cắt chỉ,

    Nằm trong tay nó,

    Lưỡi kéo hướng về phía cổ tay.

    Máu nhỏ giọt.

    Ai đó đã nói,

    Trong mơ thật là giả, có là không, vui là buồn...
    .
    .
    .

    Giấc mơ ngày hôm đó,

    Đã ra đi,

    Một người.

    Liệu còn có người tiếp theo?



    THE END


      Hôm nay: Sun May 12, 2024 1:39 am