Tittle: [one shot]ĐỢI CHỜ
Author: rinca_seta
Genre: Romance
Status: Complete
Summary:
Tôi đã sống qua những mùa đông lạnh
Và đợi chờ một mùa xuân không đến....
ĐỢI CHỜ
~~~***~~~
Author: rinca_seta
Genre: Romance
Status: Complete
Summary:
Tôi đã sống qua những mùa đông lạnh
Và đợi chờ một mùa xuân không đến....
ĐỢI CHỜ
~~~***~~~
Tôi ghét mùa đông. Tôi ghét cái hơi lạnh lúc nào cũng sẵn sàng ùa vào người, khiến người ta run lên. Tôi ghét những chiếc áo dày và nặng. Ghét cả chiếc mũ trùm kín đôi mắt bâng quơ một chiều đông. Mùa đông khiến người ta lười nhác. Nằm uể oải trong chiếc chăn dày, lắng nghe tiếng gió thổi rì rào trong tán cây trơ trụi lá, bỗng thấy lòng trống trải. Mùa đông là mùa cô đơn. Nỗi đơn côi gặm nhấm tâm hồn một người xa xứ, ùa vào trái tim đang tĩnh lặng, rồi bất chợt dấy lên một nỗi buồn man mác.
Đêm mùa đông lạnh giá và u tịch. Ở vùng đất này, mùa đông có tuyết rơi. Tuyết lạnh và cô quạnh. Ngước nhìn bông tuyết lặng lẽ quay trong gió, tôi chợt tự hỏi, tại sao người ta thích tuyết. Tuyết không đẹp. Nó chỉ đơn thuần lạnh lẽo mà thôi. Cái lạnh khiến tôi nhớ nhà, nhớ một vùng đất mùa đông không có tuyết.
Và tôi đợi. Đợi một mùa xuân chắc chắn sẽ đến.
Một ai đó từng nói, mùa đông là mùa của hội ngộ. Tôi bất chợt nhận ra điều ấy khi thấy một bóng người im lìm bên cửa. Trời về khuya, đêm lạnh run người. Cô gái đẹp như ẩn hiện trong lớp khăn len dày. Đôi mắt nhắm chặt, đọng lại bông tuyết tan, như hàng nước mắt trong veo. Tôi mỉm cười. Ừ, đúng là tuyết, vì em đã bao giờ khóc đâu. Em luôn cười. Cười và đợi chờ.
***
Em đến bên cuộc đời tôi, nhẹ nhàng như một cơn gió. Trong buổi chiều đông lặng lẽ năm ấy, tôi vô tình bắt gặp đôi mắt vu vơ nhìn lên bầu trời xám xịt, để từ đó, ánh mắt ấy dõi theo tôi trong từng bước đi. Dù có chuyện gì em cũng im lặng. Sự im lặng của em, kéo dài đến vô tận. Tôi không hiểu em. Và tôi chưa bao giờ thử nghĩ, đằng sau nụ cười nhẹ phảng phất ấy, em thực sự đang nghĩ gì.
“Em đợi!”
Lần đầu tiên gặp em, em đã cười và trả lời tôi như vậy. Tôi không biết em đang đợi ai, đợi điều gì. Em không nói. Em chỉ nở nụ cười thật hiền, nhưng lặng lẽ.
Em có thói quen chờ đợi. Cho dù trong mùa nào, dù nóng hay lạnh, em vẫn đợi tôi, không một lời trách cứ. Khuôn mặt em cam chịu và nhẹ nhàng. Em cứ chờ. Và tôi cứ muộn. Tôi chưa một lần đúng hẹn với em. Có lẽ vì tôi biết, em sẽ luôn đợi tôi như thế. Em mỉm cười đón tôi đến, và tôi tức giận vì bị phá vỡ một cuộc vui.
Đừng cười như thế, vì em sẽ khiến tôi rất đau lòng, em biết không?
Ngày tôi quyết định ra đi là một ngày xuân mưa lất phất rơi. Tôi quyết định rời xa vùng đất đã sinh ra mình, để đến một nơi xa, rất xa. Tôi đi để kiếm cho mình một công việc tốt hơn. Tôi đi, để em lại một mình trong thế giới bao la rộng lớn này. Tôi không suy nghĩ. Tôi không lưu luyến, không cả lo lắng. Tôi đã quyết định, nhanh chóng, đơn giản và dứt khoát.
Tôi nhìn em qua làn mưa nhẹ. Đó là lần đầu tiên tôi đúng hẹn với em. Em vẫn cười. Em ngước nhìn mưa, lặng lẽ.
“Nơi anh đến, mùa đông có tuyết”
“Ừ. Nhưng anh rất ghét mùa đông. Anh ghét tuyết. Và anh ghét lạnh!”
“Vậy sao anh lại đến một nơi anh rất ghét?”
“Phải đi qua mùa đông, thì mới có thể đến được mùa xuân.”
Em mỉm cười. Tôi sẽ đi ngang qua mùa đông, để bước vào mùa xuân. Nhưng tôi cần một chút ấm áp của mùa xuân, để có thể sống sót qua một mùa lạnh giá. Nơi tôi ở có em. Nơi tôi sẽ đến, tôi chỉ có một mình. Tôi sẽ sống những mùa đông cô đơn, không chút hơi ấm. Và tôi vẫn quyết định, em vẫn bình thản. Không ai nói gì, chỉ im lặng trong cơn mưa chiều xuân ẩm ướt.
Tôi không nói tôi sẽ trở về. Tôi không nói em đợi tôi. Vì tôi biết rằng, em sẽ vẫn đợi, và mỉm cười chào đón tôi.
Mùa xuân năm ấy, tôi đã không hiểu rằng, tuyết mùa đông lạnh lẽo dường nào....
Em ngồi đợi tôi bên cánh cửa khép chặt. Cánh cửa tôi chỉ mở ra khi thời gian đã chuyển sang ngày mới, và đóng lại lúc trời chưa hửng sáng. Dáng người em nhỏ bé, chìm vào trong không gian bao la của tuyết và gió. Tay em lạnh giá. Dường như, em đã đợi tôi từ rất lâu. Lại một lần, tôi trễ hẹn với em. Em đến thăm tôi từ bên kia bờ đại dương, em đến thăm tôi, chỉ bởi biết rằng tôi rất ghét mùa đông. Nhưng tôi đã để em đợi, lâu thật lâu trong tuyết.
Tôi đưa em vào nhà, để hơi ấm phả vào người. Lần đầu tiên tôi nhận ra, ngôi nhà cô quạnh của mình cũng ấm áp như vậy. Tôi mỉm cười nhìn em ngủ, và nguyện cầu cho em một giấc ngủ bình yên.
Ngủ ngon em nhé! Và hãy mơ, một giấc mơ đẹp nhất.
Từ ngày em đến, tôi không còn ra khỏi nhà lúc sáng sớm. Tôi ở bên em, lắng nghe những câu chuyện về vùng đất quê hương tôi yêu mến. Tôi nghe một lời hát thật nhẹ, mơ màng trong giấc ngủ sâu. Chợt cảm thấy lòng mình ấm áp giữa mùa đông xứ lạ. Ừ, tôi sẽ cùng em đón mùa xuân tới. Tôi vẫn luôn tin như vậy.
“Em sẽ cùng anh đi qua mùa đông!”
“Mùa đông ở đây lạnh lắm đấy.”
“Em rất thích mùa đông. Em thích tuyết. Và em thích lạnh!”
Tôi cười. Em mỉm cười thật nhẹ. Em như một bông tuyết, trắng trong đến tinh khôi.
“Sẽ có một ngày anh yêu mùa đông, em có tin không?”
Em chỉ cười, không nói. Nhưng tôi biết, tôi sẽ thích mùa đông, vào một lúc nào đó. Ngày tôi nhớ cái lạnh của mùa đông, cũng sẽ là ngày tôi nhận ra, tôi không thể thiếu em. Bởi em luôn đến bên tôi trong những ngày lạnh giá nhất của mùa đông.
Tôi vẫn về nhà muộn. Tôi không thể từ bỏ nhanh chóng thói quen đi cùng bạn bè mỗi buổi tối. Em chờ. Rồi em cười. Em vẫn luôn đợi chờ như vậy, không bao giờ thay đổi. Giờ đây, có lẽ tôi đã quen với nụ cười buồn buồn của em. Tôi không áy náy, tôi đón nhận sự tha thứ của em bằng tâm trạng nhẹ nhàng đến vô tâm. Em đâu có buồn, phải không?
“Ừm... Vì chờ đợi có lẽ là sở thích của em mà!”
Em cười dịu dàng. Và tôi lại về muộn. Tôi ở lại qua đêm nhà bạn. Tôi để em một mình giữa ngôi nhà xa lạ, giữa cái lạnh tái tê của mùa đông xứ người. Tôi để em ngồi lặng lẽ bên những đĩa thức ăn nguội dần trong đêm tuyết. Tôi như con chim sải cánh bay thật rộng, tự do giữa bầu trời bao la. Tôi đã không biết rằng, ở một nơi nào đó, có những giọt nước mắt trong veo đang vội vã rơi.
Tôi trở về nhà khi ánh sáng tràn ngập con đường phủ đầy tuyết. Tôi trở về nhà mang theo hơi rượu nồng nồng và những bông tuyết ùa vào cùng hơi lạnh. Em nằm gục bên bàn, mái tóc dài che xuống đôi mắt nhắm chặt. Em đợi tôi suốt đêm tối, âm thầm và cô đơn. Tôi chợt nhớ ra, ngôi nhà này đã quạnh hiu thế nào khi em chưa tới. Tôi đau. Thật lòng rất đau.
“Em sẽ không khóc đâu, phải không?”
Nhưng sao, khóe mắt em ướt...
Nước mắt tôi chảy, lặng lẽ trên khóe mắt em.
Ừ, em không khóc, và tôi cũng không khóc. Chỉ là, ngoài kia, tuyết đang rơi rất nhiều, em biết không?
Tôi tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ để em phải đợi. Tôi không muốn em phải khóc thầm trong im lặng. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của em, rạng ngời và hạnh phúc. Tôi muốn thay đổi. Tôi sẽ là người đợi em, cho dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đợi em.
Những tháng mùa đông qua đi chậm rãi. Tuyết vẫn rơi nhiều, giá lạnh. Tôi chỉ ra khỏi nhà khi ánh sáng rọi vào mắt. Tôi trở về lúc trời chưa tối. Tôi giữ thói quen ấy trong một mùa đông dài dằng dặc. Một ngày... Hai ngày.... Thời gian không ngừng lại. Và tự lúc nào, tôi phát hiện ra, cảm giác dồn nén trong tôi đã tích tụ lại ngày một nhiều.
Tôi hút thuốc nhiều hơn. Chính bản thân tôi cũng không hiểu, mình đang cố gắng vì điều gì. Tôi luôn phải tuân theo những thời gian khắt khe do chính tôi đặt ra. Tôi không thể làm những điều tôi thích, vì em đang ở đây. Tôi không muốn em buồn, vì vậy, tôi tự biến mình thành một người khác. Tôi ở bên em nhiều hơn. Và trong thời gian ấy, tôi bỗng nhận ra, tôi và em rất ít khi nói chuyện. Đối với tôi, em luôn là một ẩn số. Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu em. Tôi không biết em nghĩ gì, và tôi cũng chưa từng dừng lại để tìm hiểu.
Em luôn im lặng. Em vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. Và tôi tự thu mình lại, lặng im bên ly cafe đắng. Em dõi ánh mắt buồn xa xôi, nhìn theo làn khói thuốc nhẹ nhàng.
Đêm cuối mùa đông, trời lạnh giá. Trong thời khắc chuyển giao giữa đông và xuân, nhiệt độ bỗng hạ xuống thật nhanh. Tuyết rơi nhiều, phủ trắng con đường dài. Tôi nhìn mông lung ngoài khung cửa sổ, cảm nhận cái lạnh phả vào da thịt. Mùa đông đang chậm rãi qua đi. Mùa xuân sẽ đến, rất gần.
“Anh biết không, em rất yêu anh!”
“Anh biết”
“Em đã tin rằng, em có thể đợi anh. Đợi đến một ngày anh yêu em...”
Im lặng. Hơi khói thuốc của tôi bao trùm căn nhà nhỏ. Em đang đợi mùa xuân, mùa xuân của riêng em.
Mùa xuân sắp đến. Mùa xuân đến cùng một năm mới. Mùa xuân đến để bắt đầu một khởi đầu mới. Dù không ai biết trước, mùa xuân ấy sẽ như thế nào. Đến mùa xuân ấy, tôi sẽ yêu em nhiều hơn bây giờ chứ? Tôi không biết. Tôi không dám hứa, cũng không dám đảm bảo. Tôi chỉ yên lặng. Tôi không bao giờ nói với em, tôi đã yêu em, yêu rất nhiều. Em biết điều đó mà, phải không?
Nhưng có lẽ, tình yêu ấy vẫn chưa đủ.Chưa đủ để giữ chân tôi ở lại.
“Anh, ngày mai em về”
“Ừ...”
Tôi nghe giọng mình nhẹ bẫng. Em vẫn mỉm cười, buồn buồn. Sự im lặng bao trùm không gian. Nơi đây, mùa đông có tuyết. Nơi đây, mùa đông rất lạnh. Và nụ cười của em không đủ ấm để sưởi ấm trái tim phủ băng giá của tôi.
Em sẽ về. Và em sẽ đợi tôi chứ?
Tôi không hỏi em câu áy, bởi tôi tin rằng, em sẽ vẫn đợi tôi.
Hãy đợi tôi nhé, em. Sẽ có một ngày, tôi trở về bên em.
Em đi cưới chồng trong một ngày xuân hoa vừa chớm nở. Ánh nắng nhẹ rải trên nhành hoa đung đưa trong gió. Tôi nhìn em xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh, như một nàng công chúa ngủ trăm năm, chờ đợi hoàng tử đến đánh thức. Nhưng chàng hoàng tử ấy không phải là tôi.
Tôi đứng lẫn trong đám đông, nhìn em thật lâu. Em đã chờ tôi, nhưng tôi không đến để đánh thức em khỏi giấc ngủ sâu. Hoàng tử của em không để em đợi. Hoàng tử của em đã đợi em suốt một trăm năm dài em chìm trong giấc ngủ. Người con trai đó, lặng lẽ đứng bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi em.
Tôi chờ một mùa xuân. Còn người ấy đã chờ một mùa đông.
Trong một thoáng vô tình, tôi bắt gặp ánh mắt buồn của em. Em vẫn mỉm cười, nhưng ánh nhìn của em buồn đến đau lòng. Tại sao giờ đây, tôi mới nhận ra đôi mắt ấy? Em đã cười vì tôi rất nhiều. Em cũng khóc nhiều vì tôi. Nhưng tôi không biết, hoặc tôi cố tình không biết. Tôi đón nhận sự tha thứ của em như một lẽ đương nhiên. Tôi đã không biết rằng, sự vô tâm của mình đã khiến tôi đánh mất một mùa xuân.
Nước....
Không phải mưa, cũng không phải tuyết. Đó là nước mắt.
Nước mắt của tôi, mặn chát....
Hạnh phúc nhé, người mà tôi yêu.!
***
Đêm mùa đông nơi đây, tuyết rơi lặng lẽ. Tôi co ro trong tấm chăn dày, nghe thời gian qua đi chậm rãi. Tối mùa đông năm nay, tôi trở về nhà không có em chờ ở cửa. Mùa đông này, tôi ở nhà một mình. Không có nụ cười nhẹ nhàng của em. Không có đôi mắt lúc nào cũng buồn bã đợi chờ tôi. Không có em, tôi tự đợi chờ mình. Mùa đông cô đơn, tôi lắng nghe tiếng trái tim mình đập, lạnh lùng.
Tôi thích mùa đông. Tôi thích cái lạnh tái tê của cơn gió giật từng hồi. Tôi thích nụ cười ấm áp trong chiếc khăn len tự đan. Tôi thích khuôn mặt ai ửng đỏ trong cơn rét. Tôi nhớ hơi ấm nồng nàn của một vòng tay quen. Và tôi tìm kiếm. Tôi tìm kiếm hơi ấm trong chính căn nhà lạnh lẽo, cô quạnh của mình. Tôi cứ tìm, dù biết sẽ không bao giờ thấy.
Tôi ghét mùa xuân. Đối với tôi, mùa xuân đã trở thành mùa chia li. Nhưng tôi vẫn chờ đợi mùa xuân. Chờ đợi một làn gió ấm lúc nào cũng lặng lẽ bên tôi.
Và tôi chờ. Chờ một mình. Chờ một mùa xuân không bao giờ tới.....
~*~*~THE END~*~*~
~~~by Rinca~~~
--------------
49 điểm
--------------
49 điểm