Disclaimer : các nhân vật trong Naruto trừ Tenma(giới thiệu
sau)
Author : Kevelin
Warnings : Nothing
Category : Romance
Rating : K+
Parings :Neji X Tenten
Notes : đây là lần đầu mình viết thể loại này. Nếu có gì không vừa ý mọi người
mong được lượng thứ
Link: http://narfam.net/forum/showthread.php?t=4116
đã xin per
-----------------------
Chapter 1
Một cơn mưa rào đổ xuống. Nước mắt tuôn rơi. 25 tuổi đầu. Giờ anh mới nhận ra rằng vạn vật xung quanh anh đều bắt đầu và kết thúc bằng hai từ: Tình yêu.
Tình yêu là gì mà nó khiến mọi người trở nên mê muội đến vậy? Tình yêu là gì mà nó có thể phá vỡ mọi mối quan hệ, vượt qua cả không gian và thời gian? Tình yêu là gì mà nó…có thể xoá bỏ ranh giới của thù hằn?...
Tình yêu thật ra chỉ là một thứ cảm xúc bình thường. Một chút hạnh phúc, một chút vui vẻ, một chút đau khổ, một chút ghen tuông…Những tình cảm tưởng chừng như đơn giản vậy lại có thể tạo ra một cái gì đó mà con người cho là linh thiêng nhất. Nhưng liệu tình yêu có thật sự là một cái gì đó tốt đẹp không?
…
Anh đứng ngắm mưa rơi, qua khung cửa sổ mờ và cũ. Cơn mưa đầu mùa, dai dằng, mãi không nguôi như tấm lòng anh nhớ về người bạn đã xa. Tiếng mưa ngoài trời ngày càng to. Anh thật lòng muốn bỏ đi, bỏ đi khỏi cái thế giới đầy yêu thương này. Nhưng ngoài kia, ngay ngoài kia thôi đang có một cái gì đấy níu kéo anh.
…
Một chút im lặng. Đó là một cô gái. Một cô gái đang yêu. Anh biết mà. Không gì có thể giấu nổi đôi mắt anh
- Cô gái đó cũng giống như cậu thôi, Tenma – Anh nói nhỏ, như thì thầm với gió. Đôi mắt trắng xanh như muốn nhìn thấu tâm can cô gái nhỏ đang ngồi dưới mưa.
Rồi, như có một lực hút nào đó. Anh rời khỏi vị trí của mình, bước ra ngoài. Anh đứng trân trân trước ngưỡng cửa nhìn cô gái rồi chần chừ bước tới.
Cô gái khẽ ngước lên, đôi mắt nâu to, mọng nước. Nhưng đấy không phải là nước mắt. Đó chỉ là nước mắt của chúa trời mà thôi. Không phải của cô. Cô đang rất vui mà…
Anh ngồi xuống, như điều đáng phải làm, mà không một chút hỏi han. Họ cứ ngồi vậy và mưa thì cứ rơi. Cô vui trong khi lòng anh đầy dẫy những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai.
- Tenten! - Một giọng nói vọng lên từ phía sau. Anh không ngạc nhiên gì về giọng nói này. Chủ nhân của nó là bạn anh, Lee. Nhưng điều khiến anh sửng sốt lại là hành động quay người 180độ của cô gái.
- Lee! – Cô chạy ra ôm chầm lấy bạn anh
Ra là vậy. Hoá ra là bạn gái của bạn thân anh. Anh đứng dậy, bỏ vào trong nhà. Ông trời vẫn bất công vậy thôi.
- Neji? Sao cậu ở ngoài này? Cậu…
- Không liên quan đến cậu – Anh ngắt lời cậu bạn rồi đóng sầm cánh cửa vào trước sự ngạc nhiên của hai người kia. Anh hiều anh nhất mà. Anh biết rằng nếu anh còn đứng đấy, anh sẽ một lần nữa đi vào vết xe đổ của bản thân
Tenma… Giá mà em có ở đây, vào lúc này…
Tenma… Giá mà em đừng yêu tôi.
Tình yêu lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy sao?
Hãy nói cho tôi biết, tại sao…?
-----------------------------
/ 3 năm trước –
Hyuga clan /
- Ngươi nói gì cơ, Hyuga Neji? - Tiếng hét to của người được gọi là trưởng tộc.
- Tôi đến để xin phép được cưới Tenma.
- Tenma? Con bé suốt ngày ốm yếu đó hả? Danh không, tiếng cũng không. Gia đình như vậy không xứng đáng với gia tộc ta.
- Tại sao ông cứ phải chung quy về gia thế người khác như vậy – Anh tức, nhưng vẫn cỗ giữ vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Vì chúng ta là hậu duệ của dòng họ Hyuga, dòng họ nổi tiếng là lâu đời ở cái làng này.
- Phải, phải, lâu đời. Lâu lắm cơ nhưng người ta đâu có biết được sự thật đau lòng giữa phân gia và bổn gia? Dù gì đi chăng nữa, tôi vẫn cưới cô ấy.
- Ngươi…!
- .. – Anh im lặng, anh biết không nên đổ thêm nước vào. Cốc nước này đã đầy lắm rồi.
- Được lắm, Hyuga Neji, ngươi cũng như bố ngươi thôi. Ngông cuống, khó trị. Cứ cưới con bé ấy đi. Để rồi xem con bé đấy sẽ sống được bao lâu?
- Ông…! – Neji cứng họng. Anh vẫn còn đủ khôn ngoan để biết rằng xông vào đánh nhau lúc này chỉ thiệt cho bản thân thôi. Anh quay người, bước đi. Sau anh, ông Hyuga mỉm cười…
…
- TENMAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! - Tiếng hét của anh vang vọng lên tận trời xanh..
- Anh Neji… - Hinata nhẹ nhàng đỡ anh.
-
Tenma…! – Anh hét gọi tên cô. Nhưng không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng vọng
của gió…
Anh nhìn cái xác bất động trước mặt mình. Chỉ mới đây thôi, cô và anh còn hẹn ước, chờ sau khi anh đi làm nhiệm vụ về họ sẽ làm đám cưới. Vậy mà,…sao cô có thể bỏ anh đi như vậy? Anh lết đến bên cô, tay khẽ nâng thân thể bất động của cô lên, ôm vào lòng. Anh thì thầm tên cô, chỉ thì thầm thôi. Anh không hề khóc, một giọt nước mắt cũng không…
Sau cái chết của Tenma, người mà anh yêu, mối tình đầu của anh, anh quyết định bỏ
nhà ra đi.
- Ngươi muốn từ bỏ trách nhiệm của mình sao, Neji? – Ông Hiashi đáng kính nhìn thằng cháu, không mảy may thương hại.
- Tôi không trốn tránh cũng chẳng từ bỏ. Tôi chỉ rời khỏi ngôi nhà này thôi. - Anh trả lời,
không thèm nhìn vào mặt ông bác.
- Có nghĩa là cậu vẫn sẽ làm cái mà cậu đáng phải làm? – Ông Hiashi vặn lại.
- Tôi không có ý phủ nhận điều đó – Anh nói xong rồi vác đồ đi luôn.
- Tôi thật không thể hiểu được cậu, Hyuga Neji – Anh nghe thấy nhưng không nói gì. Điều duy nhất anh muốn lúc này là rời khỏi cái lồng sắt này.
Gió thổi. Lá xào xạc trên nền đất cứng. Anh bước đi, nhẹ nhàng như không muốn làm gió đau, lá buồn.
- Anh Neji - Một tiếng gọi rụt rè níu kéo bước chân anh.
- Hinata – sama – Dù là ở đâu, anh vẫn luôn giữ đúng cung cách của người nhà Hyuga – Cô nên về không mọi người sẽ lo.
- Anh đừng vậy. Em muốn nói chuyện với anh – Cô tiến thêm một bước. Mái tóc xanh dài bay trong
gió.
- Thôi được – Anh nói cộc lốc, đợi Hinata đi tới. Tuy rằng không ưa gì bổn gia nhưng đối với Hinata thì khác. Anh rất quý cô. Đơn giản thôi, cô là người duy nhất quan tâm thật long tới anh trong cái nhà tù ấy.
Hai người cứ sóng bước đi. Chẳng ai chịu mở lời trước.
- Có chuyện gì? Sao cô không nói? - Dường như đã tới giới hạn, anh đành nói
trước.
- Ừm… - Cô vẫn rụt rè như xưa – Anh thật lòng yêu… chị Tenma
sao?
- Sao cô lại hỏi vậy? Chẳng nhẽ cô có gì không vừa lòng sao? – Neji nói, có một chút tức giận vương trong từng lời nói của anh.
- Không…em…không có ý như vậy… Chỉ là… - Cô bỗng dừng lại, không dám nói
tiếp.
- Sao? Nói tiếp đi chứ?
- Em… - Cô có ý dò hỏi tâm trạng anh.
- Không sao đâu. Tôi sẽ không giận cô đâu.
- Chỉ là…em…thấy hình như …tình cảm anh dành cho… chị Tenma… có… ừm…. có chút vấn đề.
- Vấn đề? – Anh ngạc nhiên.
- Là…là… - Cô lắp bắp - …là…tình cảm của anh với chị ấy…không…thật sự …là tình yêu.
- …
sau)
Author : Kevelin
Warnings : Nothing
Category : Romance
Rating : K+
Parings :Neji X Tenten
Notes : đây là lần đầu mình viết thể loại này. Nếu có gì không vừa ý mọi người
mong được lượng thứ
Link: http://narfam.net/forum/showthread.php?t=4116
đã xin per
-----------------------
Chapter 1
Một cơn mưa rào đổ xuống. Nước mắt tuôn rơi. 25 tuổi đầu. Giờ anh mới nhận ra rằng vạn vật xung quanh anh đều bắt đầu và kết thúc bằng hai từ: Tình yêu.
Tình yêu là gì mà nó khiến mọi người trở nên mê muội đến vậy? Tình yêu là gì mà nó có thể phá vỡ mọi mối quan hệ, vượt qua cả không gian và thời gian? Tình yêu là gì mà nó…có thể xoá bỏ ranh giới của thù hằn?...
Tình yêu thật ra chỉ là một thứ cảm xúc bình thường. Một chút hạnh phúc, một chút vui vẻ, một chút đau khổ, một chút ghen tuông…Những tình cảm tưởng chừng như đơn giản vậy lại có thể tạo ra một cái gì đó mà con người cho là linh thiêng nhất. Nhưng liệu tình yêu có thật sự là một cái gì đó tốt đẹp không?
…
Anh đứng ngắm mưa rơi, qua khung cửa sổ mờ và cũ. Cơn mưa đầu mùa, dai dằng, mãi không nguôi như tấm lòng anh nhớ về người bạn đã xa. Tiếng mưa ngoài trời ngày càng to. Anh thật lòng muốn bỏ đi, bỏ đi khỏi cái thế giới đầy yêu thương này. Nhưng ngoài kia, ngay ngoài kia thôi đang có một cái gì đấy níu kéo anh.
…
Một chút im lặng. Đó là một cô gái. Một cô gái đang yêu. Anh biết mà. Không gì có thể giấu nổi đôi mắt anh
- Cô gái đó cũng giống như cậu thôi, Tenma – Anh nói nhỏ, như thì thầm với gió. Đôi mắt trắng xanh như muốn nhìn thấu tâm can cô gái nhỏ đang ngồi dưới mưa.
Rồi, như có một lực hút nào đó. Anh rời khỏi vị trí của mình, bước ra ngoài. Anh đứng trân trân trước ngưỡng cửa nhìn cô gái rồi chần chừ bước tới.
Cô gái khẽ ngước lên, đôi mắt nâu to, mọng nước. Nhưng đấy không phải là nước mắt. Đó chỉ là nước mắt của chúa trời mà thôi. Không phải của cô. Cô đang rất vui mà…
Anh ngồi xuống, như điều đáng phải làm, mà không một chút hỏi han. Họ cứ ngồi vậy và mưa thì cứ rơi. Cô vui trong khi lòng anh đầy dẫy những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai.
- Tenten! - Một giọng nói vọng lên từ phía sau. Anh không ngạc nhiên gì về giọng nói này. Chủ nhân của nó là bạn anh, Lee. Nhưng điều khiến anh sửng sốt lại là hành động quay người 180độ của cô gái.
- Lee! – Cô chạy ra ôm chầm lấy bạn anh
Ra là vậy. Hoá ra là bạn gái của bạn thân anh. Anh đứng dậy, bỏ vào trong nhà. Ông trời vẫn bất công vậy thôi.
- Neji? Sao cậu ở ngoài này? Cậu…
- Không liên quan đến cậu – Anh ngắt lời cậu bạn rồi đóng sầm cánh cửa vào trước sự ngạc nhiên của hai người kia. Anh hiều anh nhất mà. Anh biết rằng nếu anh còn đứng đấy, anh sẽ một lần nữa đi vào vết xe đổ của bản thân
Tenma… Giá mà em có ở đây, vào lúc này…
Tenma… Giá mà em đừng yêu tôi.
Tình yêu lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy sao?
Hãy nói cho tôi biết, tại sao…?
-----------------------------
/ 3 năm trước –
Hyuga clan /
- Ngươi nói gì cơ, Hyuga Neji? - Tiếng hét to của người được gọi là trưởng tộc.
- Tôi đến để xin phép được cưới Tenma.
- Tenma? Con bé suốt ngày ốm yếu đó hả? Danh không, tiếng cũng không. Gia đình như vậy không xứng đáng với gia tộc ta.
- Tại sao ông cứ phải chung quy về gia thế người khác như vậy – Anh tức, nhưng vẫn cỗ giữ vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Vì chúng ta là hậu duệ của dòng họ Hyuga, dòng họ nổi tiếng là lâu đời ở cái làng này.
- Phải, phải, lâu đời. Lâu lắm cơ nhưng người ta đâu có biết được sự thật đau lòng giữa phân gia và bổn gia? Dù gì đi chăng nữa, tôi vẫn cưới cô ấy.
- Ngươi…!
- .. – Anh im lặng, anh biết không nên đổ thêm nước vào. Cốc nước này đã đầy lắm rồi.
- Được lắm, Hyuga Neji, ngươi cũng như bố ngươi thôi. Ngông cuống, khó trị. Cứ cưới con bé ấy đi. Để rồi xem con bé đấy sẽ sống được bao lâu?
- Ông…! – Neji cứng họng. Anh vẫn còn đủ khôn ngoan để biết rằng xông vào đánh nhau lúc này chỉ thiệt cho bản thân thôi. Anh quay người, bước đi. Sau anh, ông Hyuga mỉm cười…
…
- TENMAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! - Tiếng hét của anh vang vọng lên tận trời xanh..
- Anh Neji… - Hinata nhẹ nhàng đỡ anh.
-
Tenma…! – Anh hét gọi tên cô. Nhưng không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng vọng
của gió…
Anh nhìn cái xác bất động trước mặt mình. Chỉ mới đây thôi, cô và anh còn hẹn ước, chờ sau khi anh đi làm nhiệm vụ về họ sẽ làm đám cưới. Vậy mà,…sao cô có thể bỏ anh đi như vậy? Anh lết đến bên cô, tay khẽ nâng thân thể bất động của cô lên, ôm vào lòng. Anh thì thầm tên cô, chỉ thì thầm thôi. Anh không hề khóc, một giọt nước mắt cũng không…
Sau cái chết của Tenma, người mà anh yêu, mối tình đầu của anh, anh quyết định bỏ
nhà ra đi.
- Ngươi muốn từ bỏ trách nhiệm của mình sao, Neji? – Ông Hiashi đáng kính nhìn thằng cháu, không mảy may thương hại.
- Tôi không trốn tránh cũng chẳng từ bỏ. Tôi chỉ rời khỏi ngôi nhà này thôi. - Anh trả lời,
không thèm nhìn vào mặt ông bác.
- Có nghĩa là cậu vẫn sẽ làm cái mà cậu đáng phải làm? – Ông Hiashi vặn lại.
- Tôi không có ý phủ nhận điều đó – Anh nói xong rồi vác đồ đi luôn.
- Tôi thật không thể hiểu được cậu, Hyuga Neji – Anh nghe thấy nhưng không nói gì. Điều duy nhất anh muốn lúc này là rời khỏi cái lồng sắt này.
---------------------------
Gió thổi. Lá xào xạc trên nền đất cứng. Anh bước đi, nhẹ nhàng như không muốn làm gió đau, lá buồn.
- Anh Neji - Một tiếng gọi rụt rè níu kéo bước chân anh.
- Hinata – sama – Dù là ở đâu, anh vẫn luôn giữ đúng cung cách của người nhà Hyuga – Cô nên về không mọi người sẽ lo.
- Anh đừng vậy. Em muốn nói chuyện với anh – Cô tiến thêm một bước. Mái tóc xanh dài bay trong
gió.
- Thôi được – Anh nói cộc lốc, đợi Hinata đi tới. Tuy rằng không ưa gì bổn gia nhưng đối với Hinata thì khác. Anh rất quý cô. Đơn giản thôi, cô là người duy nhất quan tâm thật long tới anh trong cái nhà tù ấy.
Hai người cứ sóng bước đi. Chẳng ai chịu mở lời trước.
- Có chuyện gì? Sao cô không nói? - Dường như đã tới giới hạn, anh đành nói
trước.
- Ừm… - Cô vẫn rụt rè như xưa – Anh thật lòng yêu… chị Tenma
sao?
- Sao cô lại hỏi vậy? Chẳng nhẽ cô có gì không vừa lòng sao? – Neji nói, có một chút tức giận vương trong từng lời nói của anh.
- Không…em…không có ý như vậy… Chỉ là… - Cô bỗng dừng lại, không dám nói
tiếp.
- Sao? Nói tiếp đi chứ?
- Em… - Cô có ý dò hỏi tâm trạng anh.
- Không sao đâu. Tôi sẽ không giận cô đâu.
- Chỉ là…em…thấy hình như …tình cảm anh dành cho… chị Tenma… có… ừm…. có chút vấn đề.
- Vấn đề? – Anh ngạc nhiên.
- Là…là… - Cô lắp bắp - …là…tình cảm của anh với chị ấy…không…thật sự …là tình yêu.
- …