Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

    [Naru fanfic] Tragedy

    Assassin
    Assassin
    Magician


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 415
    TFL : 4498
    Pet : Nhóc Kẹo dẻo
    Join date : 21/01/2010
    Age : 29
    Đến từ : Hell

    [Naru fanfic] Tragedy Empty [Naru fanfic] Tragedy

    Bài gửi by Assassin Mon Jan 25, 2010 6:58 pm

    Disclaimer : các nhân vật trong Naruto trừ Tenma(giới thiệu
    sau)
    Author : Kevelin
    Warnings : Nothing
    Category : Romance
    Rating : K+
    Parings :Neji X Tenten
    Notes : đây là lần đầu mình viết thể loại này. Nếu có gì không vừa ý mọi người
    mong được lượng thứ[Naru fanfic] Tragedy 79[Naru fanfic] Tragedy 79

    Link: http://narfam.net/forum/showthread.php?t=4116
    đã xin per

    -----------------------




    Chapter 1


    Một cơn mưa rào đổ xuống. Nước mắt tuôn rơi. 25 tuổi đầu. Giờ anh mới nhận ra rằng vạn vật xung quanh anh đều bắt đầu và kết thúc bằng hai từ: Tình yêu.

    Tình yêu là gì mà nó khiến mọi người trở nên mê muội đến vậy? Tình yêu là gì mà nó có thể phá vỡ mọi mối quan hệ, vượt qua cả không gian và thời gian? Tình yêu là gì mà nó…có thể xoá bỏ ranh giới của thù hằn?...

    Tình yêu thật ra chỉ là một thứ cảm xúc bình thường. Một chút hạnh phúc, một chút vui vẻ, một chút đau khổ, một chút ghen tuông…Những tình cảm tưởng chừng như đơn giản vậy lại có thể tạo ra một cái gì đó mà con người cho là linh thiêng nhất. Nhưng liệu tình yêu có thật sự là một cái gì đó tốt đẹp không?



    Anh đứng ngắm mưa rơi, qua khung cửa sổ mờ và cũ. Cơn mưa đầu mùa, dai dằng, mãi không nguôi như tấm lòng anh nhớ về người bạn đã xa. Tiếng mưa ngoài trời ngày càng to. Anh thật lòng muốn bỏ đi, bỏ đi khỏi cái thế giới đầy yêu thương này. Nhưng ngoài kia, ngay ngoài kia thôi đang có một cái gì đấy níu kéo anh.



    Một chút im lặng. Đó là một cô gái. Một cô gái đang yêu. Anh biết mà. Không gì có thể giấu nổi đôi mắt anh

    - Cô gái đó cũng giống như cậu thôi, Tenma – Anh nói nhỏ, như thì thầm với gió. Đôi mắt trắng xanh như muốn nhìn thấu tâm can cô gái nhỏ đang ngồi dưới mưa.

    Rồi, như có một lực hút nào đó. Anh rời khỏi vị trí của mình, bước ra ngoài. Anh đứng trân trân trước ngưỡng cửa nhìn cô gái rồi chần chừ bước tới.

    Cô gái khẽ ngước lên, đôi mắt nâu to, mọng nước. Nhưng đấy không phải là nước mắt. Đó chỉ là nước mắt của chúa trời mà thôi. Không phải của cô. Cô đang rất vui mà…

    Anh ngồi xuống, như điều đáng phải làm, mà không một chút hỏi han. Họ cứ ngồi vậy và mưa thì cứ rơi. Cô vui trong khi lòng anh đầy dẫy những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai.

    - Tenten! - Một giọng nói vọng lên từ phía sau. Anh không ngạc nhiên gì về giọng nói này. Chủ nhân của nó là bạn anh, Lee. Nhưng điều khiến anh sửng sốt lại là hành động quay người 180độ của cô gái.

    - Lee! – Cô chạy ra ôm chầm lấy bạn anh

    Ra là vậy. Hoá ra là bạn gái của bạn thân anh. Anh đứng dậy, bỏ vào trong nhà. Ông trời vẫn bất công vậy thôi.

    - Neji? Sao cậu ở ngoài này? Cậu…

    - Không liên quan đến cậu – Anh ngắt lời cậu bạn rồi đóng sầm cánh cửa vào trước sự ngạc nhiên của hai người kia. Anh hiều anh nhất mà. Anh biết rằng nếu anh còn đứng đấy, anh sẽ một lần nữa đi vào vết xe đổ của bản thân

    Tenma… Giá mà em có ở đây, vào lúc này…

    Tenma… Giá mà em đừng yêu tôi.

    Tình yêu lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy sao?

    Hãy nói cho tôi biết, tại sao…?
    -----------------------------
    / 3 năm trước –
    Hyuga clan /

    - Ngươi nói gì cơ, Hyuga Neji? - Tiếng hét to của người được gọi là trưởng tộc.

    - Tôi đến để xin phép được cưới Tenma.

    - Tenma? Con bé suốt ngày ốm yếu đó hả? Danh không, tiếng cũng không. Gia đình như vậy không xứng đáng với gia tộc ta.

    - Tại sao ông cứ phải chung quy về gia thế người khác như vậy – Anh tức, nhưng vẫn cỗ giữ vẻ lạnh lùng thường ngày.

    - Vì chúng ta là hậu duệ của dòng họ Hyuga, dòng họ nổi tiếng là lâu đời ở cái làng này.

    - Phải, phải, lâu đời. Lâu lắm cơ nhưng người ta đâu có biết được sự thật đau lòng giữa phân gia và bổn gia? Dù gì đi chăng nữa, tôi vẫn cưới cô ấy.

    - Ngươi…!

    - .. – Anh im lặng, anh biết không nên đổ thêm nước vào. Cốc nước này đã đầy lắm rồi.

    - Được lắm, Hyuga Neji, ngươi cũng như bố ngươi thôi. Ngông cuống, khó trị. Cứ cưới con bé ấy đi. Để rồi xem con bé đấy sẽ sống được bao lâu?

    - Ông…! – Neji cứng họng. Anh vẫn còn đủ khôn ngoan để biết rằng xông vào đánh nhau lúc này chỉ thiệt cho bản thân thôi. Anh quay người, bước đi. Sau anh, ông Hyuga mỉm cười…


    - TENMAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! - Tiếng hét của anh vang vọng lên tận trời xanh..

    - Anh Neji… - Hinata nhẹ nhàng đỡ anh.

    -
    Tenma…! – Anh hét gọi tên cô. Nhưng không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng vọng
    của gió…

    Anh nhìn cái xác bất động trước mặt mình. Chỉ mới đây thôi, cô và anh còn hẹn ước, chờ sau khi anh đi làm nhiệm vụ về họ sẽ làm đám cưới. Vậy mà,…sao cô có thể bỏ anh đi như vậy? Anh lết đến bên cô, tay khẽ nâng thân thể bất động của cô lên, ôm vào lòng. Anh thì thầm tên cô, chỉ thì thầm thôi. Anh không hề khóc, một giọt nước mắt cũng không…


    Sau cái chết của Tenma, người mà anh yêu, mối tình đầu của anh, anh quyết định bỏ
    nhà ra đi.


    - Ngươi muốn từ bỏ trách nhiệm của mình sao, Neji? – Ông Hiashi đáng kính nhìn thằng cháu, không mảy may thương hại.

    - Tôi không trốn tránh cũng chẳng từ bỏ. Tôi chỉ rời khỏi ngôi nhà này thôi. - Anh trả lời,
    không thèm nhìn vào mặt ông bác.

    - Có nghĩa là cậu vẫn sẽ làm cái mà cậu đáng phải làm? – Ông Hiashi vặn lại.

    - Tôi không có ý phủ nhận điều đó – Anh nói xong rồi vác đồ đi luôn.

    - Tôi thật không thể hiểu được cậu, Hyuga Neji – Anh nghe thấy nhưng không nói gì. Điều duy nhất anh muốn lúc này là rời khỏi cái lồng sắt này.



    ---------------------------


    Gió thổi. Lá xào xạc trên nền đất cứng. Anh bước đi, nhẹ nhàng như không muốn làm gió đau, lá buồn.


    - Anh Neji - Một tiếng gọi rụt rè níu kéo bước chân anh.

    - Hinata – sama – Dù là ở đâu, anh vẫn luôn giữ đúng cung cách của người nhà Hyuga – Cô nên về không mọi người sẽ lo.

    - Anh đừng vậy. Em muốn nói chuyện với anh – Cô tiến thêm một bước. Mái tóc xanh dài bay trong
    gió.

    - Thôi được – Anh nói cộc lốc, đợi Hinata đi tới. Tuy rằng không ưa gì bổn gia nhưng đối với Hinata thì khác. Anh rất quý cô. Đơn giản thôi, cô là người duy nhất quan tâm thật long tới anh trong cái nhà tù ấy.


    Hai người cứ sóng bước đi. Chẳng ai chịu mở lời trước.

    - Có chuyện gì? Sao cô không nói? - Dường như đã tới giới hạn, anh đành nói
    trước.

    - Ừm… - Cô vẫn rụt rè như xưa – Anh thật lòng yêu… chị Tenma
    sao?

    - Sao cô lại hỏi vậy? Chẳng nhẽ cô có gì không vừa lòng sao? – Neji nói, có một chút tức giận vương trong từng lời nói của anh.

    - Không…em…không có ý như vậy… Chỉ là… - Cô bỗng dừng lại, không dám nói
    tiếp.

    - Sao? Nói tiếp đi chứ?

    - Em… - Cô có ý dò hỏi tâm trạng anh.

    - Không sao đâu. Tôi sẽ không giận cô đâu.

    - Chỉ là…em…thấy hình như …tình cảm anh dành cho… chị Tenma… có… ừm…. có chút vấn đề.

    - Vấn đề? – Anh ngạc nhiên.

    - Là…là… - Cô lắp bắp - …là…tình cảm của anh với chị ấy…không…thật sự …là tình yêu.

    - …
    Assassin
    Assassin
    Magician


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 415
    TFL : 4498
    Pet : Nhóc Kẹo dẻo
    Join date : 21/01/2010
    Age : 29
    Đến từ : Hell

    [Naru fanfic] Tragedy Empty Re: [Naru fanfic] Tragedy

    Bài gửi by Assassin Sun Feb 07, 2010 5:07 pm

    Chapter 2


    - Vấn đề? – Anh ngạc nhiên.

    - Là…là… - Cô lắp bắp - …là…tình cảm của anh với chị ấy…không…thật sự …là tình yêu.

    - …


    Một thoáng im lặng. Anh không biết nói gì. Anh cũng đã từng thắc
    mắc về nó rất nhiều nhưng câu trả lời vẫn luôn là: Anh yêu Tenma.


    - Sao cô lại nghĩ vậy?

    - Vì…chỉ là do em…cảm nhận thấy vậy thôi.

    - Vậy à? – Anh nói, cảm giác như anh thất vọng lắm…


    Tiếng xào xạc vẫn vang bên tai anh nhưng điều duy nhất anh nghe thấy lúc này là tiếng vọng của những kỉ niệm…


    Yên ắng…


    Và … lạnh lẽo…


    Anh bước đi, bước chân nhẹ tựa lông hồng. Anh không biết mình đang đì về đâu cũng chẳng biết mình phải đi tới nơi nào.



    Windy is blowing and leaves are rustling
    I walk along the old street
    Many worried emotions suddenly fall into obscurity

    Gió nổi lên và, anh bỗng thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Khẽ nhắm mắt
    lại. Anh tận hưởng, thử một lần thôi, cảm nhận cái thong thả, yên bình
    của ngôi làng…

    One warm tear fell down
    I feel here, in my heart
    Your pretty smile and your jet eyes
    Although you had gone
    Far...far…away
    Anh nhìn thấy hình bóng cô, cười thật tươi trong trí tưởng tượng khô khan của mình.


    “Tenma…”


    Anh nhẹ nhàng gọi tên cô…Không một tiếng trả lời ngoài sự ồn ã của cuộc sống nhộn nhịp quanh anh…


    “Tenma…”


    Âm thanh nhỏ như đang thì thầm, đang gửi lời vào gió.


    Gió. Gió đang thổi mạnh hơn.


    Lạnh. Anh thấy lạnh.


    Không phải vì thời tiết. Anh lạnh vì đơn giản anh thấy thế. Anh thấy cô đơn vì không có ai ở đây sưởi ấm nơi con tim anh.


    Anh khẽ nheo mắt. Một màu xanh rì đập vào tầm mắt anh

    “ Cỏ dại ư?” Anh tự hỏi mình “ Là cánh đồng năm đó?”



    Anh ngồi xuống dìa cánh đồng, tự hỏi sao đôi chân lại đưa mình đến nơi này.


    Từ rất lâu rồi, dễ phải đến gần 20 năm, bố đã đưa anh đến nơi này.
    Anh và bố đã có biết bao giây phút vui vẻ nơi đây. Bố nói. Anh cười.
    Cười tươi như chưa bao giờ được cười. Nụ cười trẻ thơ. Nhưng…giờ, anh
    thấy được gì? Anh làm được gì? Chẳng gì cả ngoài một màu xanh của cỏ,
    tiếng gió thổi bên tai. Anh ngồi đây, chỉ im lặng và nhìn vào khoảng hư
    không vô định.


    Một tiếng hát nhỏ vang lên. Thanh và trong. Anh tìm, tìm nơi phát
    ra tiếng hát mê người ấy, bằng chính đôi mắt của một người bình thường.
    Một cô gái, tầm 20 tuổi. Cô mặc bộ đồ trung quốc màu hồng. Mái tóc nâu
    xoã dài, bay loà xoà trong gió. Cô khẽ cúi xuống hái vài nhánh hoa cỏ
    dại. Tiếng hát vẫn vang lên đều đều.


    Anh ngồi đó, bất động. Nhìn chằm chằm vào người con gái đấy.


    “Tenma?” Anh lại gọi cô như chắc chắn cô đang ở trước mặt anh.


    “Neji?” Cô đáp lại rồi bước đi.


    Anh thấy cô đi mà không biết nên làm gì.


    Thời gian chầm chậm trôi.


    Hình bóng cô mờ dần.


    Trước mắt anh giờ là một màu trắng xoá. Đâu đó vọng lại tiếng gọi tên anh.


    Nhưng anh đâu biết mình phải làm gì.


    Anh chìm vào giấc mộng đẹp…


    (To be continue )
    Assassin
    Assassin
    Magician


    Thần lực hệ : Phong
    Tổng số bài gửi : 415
    TFL : 4498
    Pet : Nhóc Kẹo dẻo
    Join date : 21/01/2010
    Age : 29
    Đến từ : Hell

    [Naru fanfic] Tragedy Empty Re: [Naru fanfic] Tragedy

    Bài gửi by Assassin Sun Mar 14, 2010 4:54 pm

    chap 3 về ròi, mà sao ít người com thế nhỉ (hok muốn nói là ko có ai)
    ------------
    Chapter 3


    - Neji! Neji! – Anh nghe thấy ai đó đang gọi anh.

    “ Ai vậy? Mình đang ở đâu? Sao đầu mình đau vậy?”

    Anh cố gắng gượng nhưng không cảm thấy một chút gì đau đớn.


    Anh không thể cảm nhận được rằng cơ thể anh đang sống.

    - Neji? - Tiếng gọi đó lại vang vọng bên tai anh.

    Anh thở sâu, cố mở to đôi mắt trắng vô hồn. Một mái tóc đen choáng hết tầm nhìn của anh.

    “ Tenma” Anh lại nhắc cái tên đó.


    CỐP!


    Một tiếng gõ mạnh và anh thấy đầu mình đau ghê gớm.

    - Cậu điên thật rồi Neji. Mình nè! Lee nè!

    - Lee? – Anh nói không suy nghĩ rồi bỗng bật dậy – LEE?

    - Phải phải, thì sao?

    - Là…là…cậu…cậu gọi tên tôi nãy giờ? – Anh lắp bắp. Anh, một người
    nổi tiếng bình tĩnh và lạnh lùng, một Hyuga Neji thiên tài, lắp bắp!

    - Heh – Lee thở dài thất vọng - Bộ không mình thì ai vào đây?

    - … - Anh im lặng. Có lẽ những gì anh vừa trải qua chỉ là một giấc mơ.

    - Thiệt tình…Tại sao cậu lại có thể ngất giữa một ngày trời đẹp như thế này?

    - Ngất? Ai ngất? – Anh hỏi, ngờ vực.

    - CẬU! – Lee hét lên một cách mất kiên nhẫn – Tenten tìm được cậu
    ở gần cánh đồng hoa dại, đang nằm bất tỉnh nhân sự. Lúc cô ấy đưa cậu
    về tôi còn tưởng cậu … die rồi cơ.

    - Nực cười!

    - Cậu bảo sao? – Lee dường như mất bình tĩnh. Một phần cũng là do
    anh quá ngốc để hiều thằng bạn thiên tài đang nghĩ gì – Mà sao cậu lại
    ở đó?

    - Tôi… - Anh ngập ngừng. Liệu có nên nói hay không? – Tôi thấy … -
    Anh lại dừng giữa chừng – Tenma – Anh thở hắt ra. Thật khó để có thể
    nói ra cái tên đấy trước mặt người khác.

    - SAO? – Lee lại hét lên. Lần này thì tiếng anh còn to hơn cả lần
    trước. Có tiếng đổ vỡ - Cậu đùa à? Điều đó là không thể. Cô ấy chết
    rồi. Không có lí gì để cô ấy xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa. Chắc
    là cậu nhầm người rồi.

    - Tồi không nhầm. Cậu nghĩ một người như tôi, người có Byakugan mà
    có thể nhầm được sao? – Anh gắt gỏng. Nói vậy thôi chứ lúc đó anh đâu
    sử dụng byakugan cơ chứ.

    - Ai mà biết được? Thiên tài cũng có lúc phải nhầm chứ.

    - Tôi . Không . Nhầm – Anh gằn từng tiếng – Mái tóc, giọng nói,
    cách đi đứng đó không thể lẫn vào đâu được. Chắc chắn là cô ấy.

    - Được rồi được rồi. Cậu đúng. Tôi sai. Được chưa? – Lee cuối cùng
    cũng đành bó tay với thằng bạn chí cốt đã từng bỏ nhà ra đi.

    - … - Anh không nói gì.

    - Thế nhé. Mình đi làm nhiệm vụ. Có gì thì cứ kêu Tenten. Cô ấy…

    - Tenten?

    - Ừ, người đã cứu cậu ý!

    - Là ai? – Anh hỏi cụt lủn.

    - Mình tưởng cậu biết chứ? Lần trước cậu đã gặp cô ấy rồi mà. Cái hôm trời mưa…

    - À… - Cậu kéo dài giọng - Bạn gái cậu ấy hả?

    - Không…mình và cô ấy…

    - Sao? Tôi tưởng cậu còn phải đi làm nhiệm vụ?

    - À ừ. Mình đi nha – Lee tạm biệt cậu rồi nhảy qua cửa sổ, không quên gửi anh một nụ cười toả sáng.



    Lee đi, anh lại bất đắc dĩ rơi vào trạng thái đông cứng. Không một tiếng động, chỉ có tiếng kim giây chạy đều đều.

    …là…tình cảm của anh với chị ấy…không…thật sự …là tình yêu


    Câu nói của Hinata lại hiện lên trong đầu anh.


    - Không phải là tình yêu ư? – Anh nhếch mép cười – Hinata-sama,
    sama nhầm rồi. Nếu không phải tình yêu sao tôi vẫn nhìn thấy cô ấy, dù
    chỉ là hình bóng, dù chỉ là trong tâm trí, ảo giác – Anh tự lẩm bẩm với
    bản thân - Cả giọng hát đó cũng không lẫn vào đâu được.



    Anh lại im lặng nhìn qua cửa sổ. Từ sau khi cô ra đi, anh bỗng có cái
    thói quen ngồi ngắm trời đất qua khung cửa sổ nhỏ bé. Anh có thể ngồi
    đấy hàng giờ mà không biết chán. Nhiều người cho rằng anh bị sốc nặng
    sau cái chết của Tenma. Nhưng đối với anh cô chưa bao giờ chết. Chỉ là
    cô đang đi xa nhưng sẽ có một ngày trở lại mà thôi.

    ÀO….

    Lại mưa rồi. Mùa này sao mà hay mưa thế cơ chứ?


    Anh bước xuống giường, ra đứng sát cửa sổ. Anh ghét trời mưa nhưng lại
    thích tắm mưa. Cái cảm giác khi được từng giọt mưa quật vào mặt thật là
    thích. Lúc đó, mọi phiền muộn dường như trôi đi theo mưa, chỉ để lại
    cái cảm giác bình yên và nhẹ nhõm.


    - Neji, anh nên trở lại giường thì hơn - Một giọng nói đanh thép,
    có chút vui vẻ, hoạt bát bất ngờ vang lên làm anh có chút giật mình -
    Nều không, Lee lại trách tội tôi về việc để đội phó Anbu bị ốm.


    Anh làm ngơ


    - Hyuga Neji, tôi yêu cầu anh trở lại giường – Hình như đó là
    giọng con gái. Anh đoán thế. Nhưng cô ta chỉ đứng từ xa nói với anh mà
    không dám lại gần. Sao vậy?


    Anh tiếp tục làm ngơ


    - Anh… - Cô gái có vẻ rất tức giận. Anh không còn nghe thấy am thanh nào nữa. Có ai đó đang lại gần anh. Chắc là cô gái đó


    Anh mặc kệ, cứ ngoan cố làm ngơ

    “Để xem, cô ta sẽ làm gì nào. Chắc lại bấu víu lấy mình rồi van
    nài? Con gái ai chẳng thế!” Anh cười khảy trong bụng. Nhưng anh đã
    nhầm. Cô gái này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.



    VÚT! VÚT!

    Một hai cái gì đó tròng qua người anh và trong chốc lát, khoảng một hai
    giây thôi, anh bị trói gọn trong một chiếc dây thừng dài.


    - Cô…cô làm gì vậy? – Anh ngạc nhiên về tình thế hiện nay của mình
    đến nỗi không cần biết người đã làm anh ra nông nỗi này trông như thế
    nào.

    - Trừng phạt kẻ không biết nghe lời. Tôi dám cá một công tử như
    anh chưa từng bị đối xử như thế này – Cô gái đứng ngay sát sau anh, kề
    sát cổ anh chiếc kunai bóng loáng. Nếu là bình thường thì anh đã có thể
    thoát ra dễ dáng. Nhưng hãy nhớ rằng anh đang bị ốm và chakra của anh
    đã cạn gần hết rồi – Ngoan ngoãn nào, công tử nhà Hyuga. Trở về giường
    đi.

    Anh khẽ nhăn mặt rồi nhảy từng bước về giường một cách khó khăn.
    Vừa ngồi xuống, chiếc dây liền được nới lỏng và trở về với chủ nhân của
    nó. Anh xoa xoa cổ tay rồi ngước lên nhìn người vừa “hành hung” anh.


    - Cô cũng là một ninja?

    - Phải, tôi sắp được vào Anbu rồi.

    - Hừ, cũng giỏi đấy chứ

    - Giỏi đến mấy thì cũng đâu bằng được anh.

    - À mà cô tên gì? – Anh tiếp tục hỏi, cái đầu hết nghẹo bên này
    lại nghẹo bên kia, cố mong nhìn khuôn mặt của cô gái lạ mặt cho kì được.

    - Ten… - Cô ta ngập ngừng nói – Tenten – Cô gái lạ mặt quay hẳn người lại.


    Anh ngồi yên, không động đậy. Trước mặt anh là một thiên thần dù bản
    thân anh không muốn công nhận. Cô có mái tóc nâu trầm được búi làm hai.
    Ánh mắt cùng màu như muốn nhìn thấu tâm can anh.


    - Hey, hey – Cô hua hua tay trước mặt anh – Neji, anh làm sao vậy?

    - Không… - Anh quay lại với thực tế phũ phàng ngay trước mắt – Không sao. Chỉ là…

    - Chỉ là tôi giống với một người quen của anh thôi phải không? –
    Cô ngắt lời anh, điều mà trước đó ít người dám làm vì sợ mất mạng.

    - Hm – Anh nói, có ý công nhận rằng cô đúng – Mà sao cô biết được?

    - Bí mật! – Cô cười. Nụ cười như bỏ mê anh – ưm, để tôi đi lấy
    nước cho anh – Cô nói là làm. Dáng người nhanh nhẹn của cô khuất sau
    cánh cửa.



    “ Phù, không phải cô ấy. Chỉ là cô ta giống với Tenma thôi. Chỉ là
    giống thôi. Cô ta không thể là Tenma được. Tenma yêu mình còn cô ta yêu
    Lee” Anh tự nhủ với bản thân mà không biết ở đâu đó không xa có một
    người đang đỏ mặt… vì anh.

    Sponsored content


    [Naru fanfic] Tragedy Empty Re: [Naru fanfic] Tragedy

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Mon Nov 25, 2024 5:47 am